Rượu Chàng Tiên

Chương 29 : Y Tông Côn Ngô

Ngày đăng: 03:22 19/04/20


Lộ Tiểu Thiền hít vào một hơi, theo bản năng muốn trốn ra phía sau Thư Vô Khích.



Côn Ngô ở đối diện liền túm một cái giữ lấy Lộ Tiểu Thiền, còn chưa kịp kéo qua, tay phải Thư Vô Khích đã nhẹ nhàng bắn tới, một đạo kiếm trận bỗng nhiên mở ra, kéo dài về bốn phương tám hướng, linh quang tung toé, lập tức làm vỡ nát y đạo đại chú của Côn Ngô, lốc xoáy sắp đánh về phía Thư Vô Khích đột nhiên tan thành mây khói.



Vô số y tu kinh ngạc mà nhìn tình cảnh trước mắt.



Côn Ngô vốn cho rằng mình đã giữ được Lộ Tiểu Thiền, lại không nghĩ tới Lộ Tiểu Thiền bị khóa Tiên Lăng lôi kéo trở về, Thư Vô Khích vươn tay đem Lộ Tiểu Thiền ôm chặt vào trong ngực.



Lỗ tai Lộ Tiểu Thiền liền kề sát trên lồng ngực Thư Vô Khích, y có thể nghe thấy nhịp tim đập của hắn, từng tiếng từng tiếng, trầm ổn rồi lại mơ hồ mang theo sóng ngầm.



"Việc ngươi vừa mới làm ra, đã bị môn hạ đệ tử của ngươi nhìn thấy tận mắt." Thư Vô Khích lạnh nhạt nói.



Côn Ngô vốn đang tức giận đầy mặt liền nhỏ giọng: "Ngươi không nên chạm vào y... ngươi biết rõ một khi ngươi chạm vào y...."



"Thì thế nào?" Thư Vô Khích còn chưa kịp mở miệng, Lộ Tiểu Thiền đã hỏi.



Thư Vô Khích vẫn luôn không nói cho y biết tại sao, ban đầu Lộ Tiểu Thiền còn tưởng Thư Vô Khích ghét bỏ mình xuất thân ăn mày bẩn thỉu, sau đó Thư Vô Khích lại đối với y tỉ mỉ chu đáo, hữu cầu tất ứng — làm sao có khả năng sẽ ghét bỏ y?



Cho nên nguyên do trong này, Lộ Tiểu Thiền vẫn luôn muốn biết.



Thư Vô Khích không nói, thế nhưng Côn Ngô khẳng định biết!



Y cảm giác được Thư Vô Khích đang cúi đầu nhìn mình, bởi vì hơi thở của hắn phả lên trán của y, sau đó Thư Vô Khích nhẹ nhàng buông lỏng tay, lại giống như lúc trước, đặc biệt cẩn thận từng li từng tí một.



Côn Ngô lúc này mới lộ ra nụ cười thật to, dùng sức vỗ vai Thư Vô Khích một cái: "Lão đệ! Ngươi vẫn lợi hại như vậy! Ngay cả bội kiếm cũng không cần liền đại sát tứ phương a!"



Các y tu đang chỉnh lý dược liệu thở ra một hơi, có lắc đầu, có bất đắc dĩ mà cười, tiếp tục chỉnh lý dược liệu.



Bộ dáng Côn Ngô tuy rằng làm bộ cùng Thư Vô Khích cười nói luận bàn, thế nhưng Lộ Tiểu Thiền biết, hắn vừa rồi là thật sự tức giận.



"Đi theo ta."



Quả nhiên thanh âm Côn Ngô chìm xuống, hắn xoay người, bước nhanh mà đi.



Thư Vô Khích mang theo Lộ Tiểu Thiền không nhanh không chậm đi theo.



Bọn họ đi tới một tĩnh thất, ngoại trừ tiếng vang có quy luật của đồng hồ nước, thì không còn những thanh âm khác.



Trong tĩnh thất chỉ có một bàn trà, bên trên có ấm trà, thế nhưng lúc Lộ Tiểu Thiền cùng Thư Vô Khích ngồi xuống, Côn Ngô một chút cũng không có ý tứ pha trà đãi khách, ngược lại thần sắc lạnh như băng mà nhìn Thư Vô Khích.



Lộ Tiểu Thiền ngồi thật không tự nhiên, y tới là để cầu y, nhưng có vẻ Thư Vô Khích có chút xích mích với Côn Ngô, đừng nói trị đôi mắt, nói không chừng lát nữa còn bị bọn họ đuổi ra khỏi cửa.



"Thư Vô Khích, ngươi thật là to gan — ngươi dám...." Côn Ngô rõ ràng là muốn hưng sư vấn tội.



"Dám dùng khóa Tiên Lăng trói buộc y? Hay là vẫn để ta tìm được y rồi?"



Thanh âm Thư Vô Khích như thường lệ, thế nhưng lại giống như mang theo một cỗ uy thế, Lộ Tiểu Thiền nghe vào tai liền cảm thấy từ đáy lòng dâng lên một trận rét run, Côn Ngô ngồi ở phía bên kia thoáng chốc nói không ra lời.



"Ngươi vẫn luôn biết y ở đâu." Thanh âm Thư Vô Khích lạnh như băng.



Côn Ngô ở đối diện không lên tiếng.



"Thái Lăng Thanh Nguyên đại chú tại Lộc Thục Trấn là do ngươi bố trí, ngoại trừ không cho tà ám xâm lấn, còn nhằm mục đích chính là để ta không tìm được y." Thư Vô Khích nói.



Lộ Tiểu Thiền sửng sốt! Nguyên lai cái đại chú gì kia là do Côn Ngô bố trí! Hơn nữa còn là vì không cho Thư Vô Khích tìm thấy y!


Ánh mắt sáng lên, Côn Ngô bỗng nhiên nghĩ ra một lý do tốt: "Đương nhiên là bởi vì cây hòe già a! Nó hội tụ linh khí của trời đất, ngươi lớn lên bên cạnh nó thì thân thể mới cường tráng! Ngươi không phải đến trị đôi mắt sao? Linh tính của cây hòe già kia có lợi cho việc phục hồi thị lực hai mắt của ngươi a!"



"Cái gì? Sao ngươi không nói sớm! Cây hòe già đã bị người nhà họ Trần chặt đi, làm thành ván quan tài rồi!"



"A? Vậy thì thật đáng tiếc quá....."



"Sau đó thì sao? Tại sao ngươi lại giả chết? Bị đậu phộng nghẹn chết quả thật là cách chết không thể tin nổi, chỉ có ngươi mới nghĩ ra được!" Lộ Tiểu Thiền cảm thấy những năm qua thương tâm đều là lãng phí, lão ăn mày hiện tại không phải sống rất tốt sao?



"Cách chết không thể tin nổi như thế, ngươi không phải vẫn tin sao?"



"Cái gì?" Lộ Tiểu Thiền cầm lấy ấm trà trên bàn muốn đập hắn.



Côn Ngô trái lắc lắc, phải lắc lắc, mở ra hai tay, chuẩn bị tiếp lấy ấm trà của mình.



"Tiểu Thiền ngươi xem, ta... ta mỗi ngày có nhiều đan dược phải luyện như vậy... vừa vặn ta có được một cây tiên thảo, muốn luyện hóa thành đan phục hồi thị lực, chính là để cho ngươi ăn. Thế nhưng cây thuốc này đã luyện bảy bảy bốn mươi chín năm, đều dậm chân tại chỗ. Ta nghĩ, ngươi cũng đã lớn như vậy, tuy rằng không nhìn thấy, nhưng bản thân vẫn có thể tự ăn tự uống.... ta liền giả vờ chết, trở về luyện đan a!"



Côn Ngô phát huy toàn bộ công lực từ trước đến nay của mình để dao động Lộ Tiểu Thiền, miệng lưỡi lưu loát, không kẹt chỗ nào.



"Tin ngươi cái rắm! Vậy ngươi tại sao phải giả chết! Ngươi làm bộ có việc rời đi không được sao?"



Lộ Tiểu Thiền vẫn cầm lấy ấm trà quơ tới quơ lui, chuẩn bị bất ngờ đập hắn một cái thật mạnh.



"Tiểu Thiền a! Ngươi xem tình nghĩa giữa hai chúng ta thâm hậu như vậy, nếu ta nói có việc rời đi Lộc Thục Trấn, ngươi nhất định khóc lóc đòi đi cùng ta có đúng hay không? Ta lại không thể mang ngươi đi, ngươi phải ở lại nơi đó hấp thu linh khí của cây hòe già a! Cho nên đau dài không bằng đau ngắn, ta chết rồi, ngươi sẽ không còn nhớ nhung ta nữa! Ngươi nghĩ xem, đợi mấy chục năm sau, gặp lại được ta, ngươi sẽ kinh hỉ biết bao nhiêu!"



"Ngươi cứ tiếp tục bịa đi!" hai tay của Lộ Tiểu Thiền giơ cái ấm trà kia lên, mạnh mẽ đập tới.



"Bé ngoan của ta thật ác!" Côn Ngô vội vàng đón lấy ấm trà của mình.



Lộ Tiểu Thiền lôi kéo khóa Tiên Lăng, bước về phía cửa: "Chúng ta đi! Hắn chính là một tên lừa gạt! Nếu hắn có thể trị khỏi con mắt của ta, đã sớm trị!"



"Ôi! Ôi! Ôi! Tiểu Thiền ngươi đừng đi!" Côn Ngô vòng qua bàn muốn ngăn cản y.



Thư Vô Khích ngồi ngay ngắn tại chỗ, nhẹ nhàng kéo một cái, khóa Tiên Lăng liền lôi Lộ Tiểu Thiền trở lại, ngã ngồi về vị trí cũ.



"Tiểu Thiền, chỉ có hắn mới có thể chữa trị cho ngươi."



Lộ Tiểu Thiền ngồi ở chỗ cũ, cúi đầu, nước mắt bất tri bất giác rơi xuống, y dùng sức khịt khịt mũi.



"Tại sao ngươi khóc?" Thư Vô Khích nghiêng người sang, hắn muốn lau nước mắt cho Lộ Tiểu Thiền, thế nhưng lại không thể chạm vào y.



Côn Ngô bước vòng tới, nhanh chóng lau nước mắt cho y: "Ôi! Ngươi khóc cái gì a! Bao nhiêu năm rồi mà ngươi còn không trưởng thành? Ta cũng không phải thật sự chết đi! Ngươi hiện tại cần phải cười a!"



Lộ Tiểu Thiền đưa cánh tay ra, ôm lấy hắn, nước mắt nước mũi đều cọ vào trên người hắn.



Côn Ngô mở to hai mắt, nhìn ánh mắt lạnh lẽo uất ức của Thư Vô Khích, đột nhiên cảm thấy bản thân như bị kiếm khí vô hình lột da lóc thịt, hắn không thể làm gì khác hơn là cứng ngắc tại chỗ, vỗ vỗ lưng Lộ Tiểu Thiền, sau đó nói với Thư Vô Khích: "Là y chủ động ôm ta nha!"



"Ta hàng năm đều đốt giấy tiền cho ngươi! Để dành đậu phộng cúng cho ngươi! Đói bụng cũng không nỡ ăn chúng nó! Ngươi sao có thể lừa người như vậy a!"



"Ta sau này sẽ không lừa ngươi nữa! Thật sự không lừa ngươi nữa!"



"Bớt nhảm đi! Ngươi nếu không lừa người nữa, nghĩa là sớm đã bị sét đánh chết rồi! Ngươi lão già lừa đảo này! Tại sao không nói với ta a! Để cho ta cũng thỏa lòng một chút!"



—–



Editor lảm nhảm: thì ra không phải Côn Ngô không lên Vô Ý Cảnh Thiên đón Tiểu Thiền về, mà là bị ai đó cản ứ cho lên.... haha!! Này gọi là "nhặt được của quý, liền bỏ túi luôn, méo trả!!!"