Rượu Chàng Tiên

Chương 37 : Ta đối với ngươi có chấp niệm

Ngày đăng: 03:22 19/04/20


"Môi hở răng lạnh. Thái Lăng Các tiêu đời, sẽ khiến đám Ma Quân nếm được vị ngon ngọt, sau đó liền thuận thế mà hướng về bọn họ từng tên một." Lộ Tiểu Thiền lạnh lùng nói.



Trùng Tiêu chú xẹt qua nguyên thần của Ma Quân Lục Lệ, dẫn tới Lục Lệ nổi cơn điên, tà khí tối tăm quay cuồng, muốn đem Thái Lăng Các nhổ tận gốc.



Lộ Tiểu Thiền ngưng lại tâm trí của mình.



Sợ hãi, chấp nhất, tham lam đều là thức ăn của Tà linh, những cảm xúc này cùng ý nghĩ xằng bậy, bản thân đều không được có.



Bên tai y là tiếng rơi xuống của một giọt nước, toàn bộ thanh âm của linh mộc tiên thảo cùng mạch nước tuôn chảy bên trong Thái Lăng Các đều hội tụ lại thành biển cả mênh mông.



Hơi nước chầm chậm dâng lên, kết thành từng giọt từng giọt sương sớm, nối tiếp nhau tạo thành một mảng, triền miên không dứt, càng lúc càng sôi trào mãnh liệt, một đạo Thái Lăng Trùng Tiêu chú nương theo tà khí của Lục Lệ leo lên rồi trút xuống, tập kích ngược trở lại!



Lục Lệ vừa đỡ được Trùng Tiêu chú của Côn Ngô, lại không nghĩ rằng một đạo đại chú khác xông phá gông cùm xiềng xích của tà khí, phun trào thẳng tới.



Trong nháy mắt, hết thảy Tà linh tràn vào Thái Lăng Các đều dồn dập rút về, đuổi theo đạo Thái Lăng Trùng Tiêu chú kia, chúng nó phát ra thanh âm rít gào thảm thiết, bị đại chú luyện hóa.



Sức mạnh đại chú suy giảm, Lục Lệ tránh được trong đường tơ kẽ tóc, thế nhưng mảng Tà Vân kia đã không còn nặng nề như trước.



Côn Ngô thở ra một hơi, nghiêng mặt sang liền nhìn thấy Lộ Tiểu Thiền ngồi xếp bằng ở trước bàn, hai tay vẫn trong tư thế kết chú.



"Tên tiểu tử nhà ngươi, ngộ tính cao như vậy tại sao không dùng trên con đường đúng đắn a!"



Lộ Tiểu Thiền lại hiểu rõ, bản thân có thể kết ra cái y chú lớn như vậy là bởi vì vận khí của mình tốt!



Cho dù là một giọt nước bên trong Thái Lăng Các, cũng đều đã tiếp xúc qua đủ loại linh thảo, trải qua trăm ngàn năm lây nhiễm linh khí của vô số y tu, so với nước thông thường hoàn toàn bất đồng.



Mà thứ y mượn chính là nước bên trong Thái Lăng Các, kì thực là linh khí quanh quẩn trăm ngàn năm qua ở trong các!



Lộ Tiểu Thiền nghiêng mặt đi: "Lão già lừa đảo! Ta hình như nghe thấy tiếng của viện quân! Là thanh âm ngân nga của chuông bạc, Giang Vô Triều đến!"



Ở mặt phía nam, mười mấy đệ tử Huyền môn ngự kiếm mà bay tới, dẫn đầu chính là Giang Vô Triều.



(editor: Triều ca đã tới, hú hú, ta thấy Giang Vô Triều mặc dù tu vi không cao, nhưng lại thật sự là một chính nhân quân tử a!)



Sóng lớn vỗ bờ nổ vang ầm ầm mà vọng đến, Giang Vô Triều mang theo các vị sư đệ xuất kiếm, kiếm trận không ngừng luyện hóa mảng Tà Vân kia.



Côn Ngô thở dài: "Chấp Ngô Sơn Trang quả nhiên đủ mặt mũi! Chỉ tiếc Lăng Niệm Ngô bế quan đã ba trăm năm, không chỉ điểm tốt cho môn hạ đệ tử! Chưởng kiếm Giang Vô Triều của bọn họ tuy rằng cũng có chút bản lĩnh, nhưng vẫn chưa đủ cùng Ma Quân đối địch a!"



"Lão già lừa đảo, đừng quá tham lam! Có người tới cứu chúng ta là tốt rồi! Bằng không với thói đời nóng lạnh này, một mình ngươi gánh vác được à!"



Lợi dụng thời cơ một đạo kiếm trận của Giang Vô Triều bổ xuống Tà Vân, Côn Ngô lần thứ hai phóng ra Thái Lăng Trùng Tiêu chú hướng về Ma Quân.



Tà khí quanh thân Ma Quân tụ lại, cuồn cuộn phóng ra, kiếm trận của Giang Vô Triều bị phá hủy, bản thân hắn thì bị Ma Quân đánh trúng, phun ra một ngụm máu tươi.



Trùng Tiêu chú của Côn Ngô cũng bị tà khí của Ma Quân ngăn chặn, thế nhưng Lục Lệ tuyệt đối không ngờ rằng, từ bên trong Trùng Tiêu chú của Côn Ngô sinh ra một đạo đại chú khác, chính là Thanh Nguyên chú do Lộ Tiểu Thiền phóng ra.



Lực sát thương của Thanh Nguyên chú kém xa so với Trùng Tiêu chú, cho nên Lục Lệ không hề phát hiện, thời điểm đạo Thanh Nguyên chú này phóng tới trước mặt hắn, mặc dù Lục Lệ dựa vào tà tu của bản thân mà hóa giải được nó, nhưng cũng bị chấn động đến nội đan.



Côn Ngô thở ra một hơi: "Đã biết Thái Lăng Các chúng ta là khúc xương cứng, Lục Lệ hẳn là muốn rút lui đi?"



"Ngươi nghĩ mọi chuyện tốt đẹp quá ha! Lão già lừa đảo! Hắn nhất định sẽ cảm thấy hoặc là không làm, đã làm thì phải làm đến cùng, lúc này không mau chóng triệt hạ Thái Lăng Các, chờ viện quân khắp nơi kéo đến, hắn liền không còn cơ hội!"



Lộ Tiểu Thiền vừa dứt lời, Lục Lệ liền thu liễm Tà Vân, bầu trời trong xanh trở lại, mọi người đều cho rằng Ma Quân muốn rút đi, còn chưa kịp điều chỉnh hơi thở, một đạo sấm sét tối đen đã bổ thẳng xuống, mọi người phản ứng không kịp, Thanh Nguyên chú của Thái Lăng Các lập tức bị phá tan, tất cả tựa như bị thời gian làm cho dừng lại.



Đám người Tử Kiều xông lên muốn bảo vệ Côn Ngô liền bị tà khí hắc ám quấn lấy, vẫn duy trì tư thế xông tới chớp nhoáng đó, ngay cả đầu ngón tay sắp kết ra chú pháp cũng bị ngưng động.



Thanh Diệu không nói hai lời, đang muốn kết chú, Lộ Tiểu Thiền liền lôi hắn ra phía sau.



"Đến lúc này, kết chú còn tác dụng cái rắm gì!"



Một đoàn bóng đen hiện ra trước mặt bọn họ.



Lộ Tiểu Thiền không nhìn thấy rõ hình dáng của vị Ma Quân kia, nhưng mỗi khi hắn tiến tới một bước, đều khiến người ta cảm thấy sát khí sôi trào, từ huyết dịch cho tới xương cốt đều giống như chiến trường binh hoang mã loạn.



Đây là Ma Quân Lục Lệ lấy sát niệm làm thức ăn.



Tay hắn đưa ra hướng về phía Lộ Tiểu Thiền, thanh âm như lưỡi dao cứa trên da thịt vang lên.



"Tiên quân, bên trong nguyên đan của ngươi có thánh vật của Ma đô ta, mong rằng trả lại."



Lộ Tiểu Thiền không có giơ tay che chở nguyên đan của mình, mà là lạnh lùng nhìn đối phương, tay phải siết chặt lấy xương sườn Trường Yên.



"Ngươi có bản lĩnh, thì tự mình đến lấy."



Côn Ngô chắn trước mặt Lộ Tiểu Thiền: "Lục Lệ, ngươi như vậy là xem thường Thái Lăng Các chúng ta, xem ra hôm nay không đánh một trận sống chết với ngươi, Thái Lăng Các chúng ta liền không còn mặt mũi để nói chuyện nữa."
Côn Ngô không thể nhịn được nữa: "Các ngươi bị khóa Tiên Lăng buộc lại với nhau, nắm hay không nắm, ôm hay không ôm, đều là dính với nhau! Vừa lúc đến nơi rồi đây!"



Thư Vô Khích đối với bất mãn của Côn Ngô làm như không thấy, nắm tay Lộ Tiểu Thiền đi vào tĩnh thất.



Lộ Tiểu Thiền cúi đầu, nhìn tay Thư Vô Khích.



Nguyên lai được Vô Khích ca ca nắm tay là cảm giác thế này a.



Cường độ của ngón tay hắn, cảm giác đốt ngón tay hắn cong lên ôm lấy tay mình đều trở nên tinh tế như vậy.



Lộ Tiểu Thiền trên đường đến Thái Lăng Các, đã từng tưởng tượng qua vô số lần được Thư Vô Khích nắm tay kéo đi là như thế nào, hiện tại được hắn thực sự nắm lấy, Lộ Tiểu Thiền lần đầu tiên cảm giác đây mới chân chính là "có chết cũng không hối tiếc".



Phi phi phi, cái gì mà chết hay không chết chứ!



Chết tử tế không bằng tiếp tục sống sót, y muốn ăn vạ bên cạnh Thư Vô Khích, ăn ngon uống ngon, được hắn chăm sóc.



Đi đến một bên bàn, Côn Ngô ngồi xếp bằng xuống, Lộ Tiểu Thiền cùng Thư Vô Khích sóng vai ngồi đối diện với hắn.



Dù là ở dưới bàn, tay Thư Vô Khích vẫn nắm lấy tay Lộ Tiểu Thiền.



Gân xanh trên trán Côn Ngô nhảy lên thình thịch, nghĩ thầm Thư Vô Khích ngươi cũng quá không đem ta để vào trong mắt đi?



Nghĩ tới nghĩ lui, hơn một ngàn ba trăm năm mới đổi lấy được thời khắc chạm vào nhau hiện tại, lưu luyến một chút cũng là chuyện thường tình.



Đáng tiếc đời này của Thư Vô Khích e rằng sẽ chém không đứt tơ tình, không có cách nào thành Thần.



"Sau khi ngươi đi, đầu tiên là Ma Quân Lục Lệ phái Tà linh dưới trướng âm thầm xâm nhập vào Thái Lăng Các chúng ta, muốn đánh cắp nguyên đan của Tiểu Thiền. Cũng may ngươi để lại ba đạo kiếm ý bảo vệ tính mạng Tiểu Thiền."



Côn Ngô tỉ mỉ quan sát biểu tình của Thư Vô Khích, thấy mi tâm của hắn hiếm có mà hơi nhíu lại, nghĩ thầm cái lão già này, ngươi rốt cuộc cũng đem lời nói của ta coi là chuyện quan trọng rồi!



Thế nhưng câu trả lời của Thư Vô Khích, khiến Côn Ngô thiếu chút nữa hộc máu.



"Xem ra tu vi đệ tử Thái Lăng Các của ngươi càng ngày càng vô dụng. Tà linh lẻn vào, khẳng định không phải bám vào trên thân thể ngươi, mà là môn hạ đệ tử của ngươi."



Côn Ngô: "..."



Tiểu Thiền nghiêng nghiêng đầu, linh khí quanh thân Côn Ngô có chút căng chặt, xem ra là hắn sinh khí. Chính mình ở tại Thái Lăng Các được Côn Ngô chăm sóc không ít, vì vậy liền nhanh chóng hòa giải.



"Cái kia... Sau đó Lục Lệ đích thân đến! Dẫn theo đại quân Tà linh a! Chuyện sau đó không phải ngươi cũng nhìn thấy sao?"



Thư Vô Khích lúc này mới "Ừm" một tiếng.



Côn Ngô nhanh chóng tiến vào chủ đề chính: "Thư Vô Khích, chúng ta ngoại trừ bảo vệ Tiểu Thiền ở bên ngoài, cũng phải để Tiểu Thiền học được bản lĩnh tự bảo vệ mình. Ta vốn muốn mang theo Tiểu Thiền tiếp tục tu tập y đạo, thế nhưng nghĩ tới nghĩ lui, tu theo y đạo mặc dù là lựa chọn không phí sức nhất, nhưng để đối phó Tà linh ma chúng, vẫn là tu kiếm đi."



"Ta sẽ cẩn thận dạy y." Thư Vô Khích trả lời.



"Xương sườn Trường Yên... lựa chọn Tiểu Thiền. Đã như vậy, chúng ta phải nghĩ biện pháp đem nó chế tạo thành một thanh tiên kiếm."



Lộ Tiểu Thiền lập tức quay đầu lại, chỉ chỉ xương sườn Trường Yên trên giường nhỏ: "Đúng đúng đúng! Chính là nó! Các ngươi muốn đúc kiếm cho ta sao?"



"Ừm." Thư Vô Khích gật đầu.



"Dùng di cốt linh thú rèn đúc tiên kiếm, bắt đầu từ thuở đại Hồng Hoang, cũng chỉ có một mình Diệp Hoa Nguyên Tôn. Hắn bặt vô âm tín gần tám ngàn năm, chỉ sợ là tịch diệt rồi."



- ----



Chú thích:



*giấc mộng hoàng lương (hoàng lương nghĩa là kê/bắp vàng):



Tương truyền vào đời Đường Thái Tông, có một đạo sĩ tên là Lữ Ông chu du tới Hàn Đan rồi dừng chân tại một quán nọ. Lúc ấy, có một người trẻ tuổi tên là Lư Sinh cũng thường lui tới quán trọ.



Sau khi gặp Lữ Ông, Lư Sinh kể lại chuyện mình sinh ra không gặp thời cho Lữ Ông nghe. Lư Sinh nói chuyện một hồi liền buồn ngủ. Lữ Ông lấy ra một chiếc gối đưa cho Lư Sinh mượn dùng tạm. Lư Sinh nằm ngủ trên chiếc gối và chìm vào một giấc mơ.



Trong giấc mơ anh ta thấy mình đi tới một cái sân, trong sân có một ngôi nhà lộng lẫy, chủ ngôi nhà đó thấy Lư Sinh quần áo chỉnh tề liền mời anh ta vào tiếp đãi ân cần, đồng thời gả con gái cho Lư Sinh. Mọi chuyện của Lư Sinh đều vô cùng thuận lợi. Lư Sinh được ghi tên trên bảng vàng và làm đến chức tể tướng. Nhưng sau đó Lư Sinh gặp phải chuyện phiền phức và bị giáng xuống làm tri huyện. Ba năm sau anh ta lại được triệu về kinh, không lâu sau lại trở về chức tể tướng. Nhưng đúng lúc anh ta đang ở đỉnh cao danh vọng, mọi chuyện đều như ý thì bị người khác vu cho tội mưu phản và bị bắt. Trước khi vào ngục, Lư Sinh nói với vợ: "Nhớ lại khi xưa lúc ta còn mặc áo vải đi lang thang trên phố Hàn Đan, tuy nghèo khổ nhưng lại tự do, ăn thấy ngon miệng, ngủ cũng ngon giấc. Nhưng nay đã chẳng còn gì nữa". Sau đó tuy Lư Sinh được miễn tội chết, nhưng vẫn bị lưu đày tới vùng biên cương. Mấy năm sau được chứng minh là vô tội, Lư Sinh lại được mời về kinh làm tể tướng, năm đứa con trai đều làm quan to. Khi về già, Lư Sinh muốn cáo lão về quê nhưng Hoàng Thượng không cho, Lư Sinh buồn rầu mà chết.



Sau đó Lư Sinh tỉnh giấc, mở mắt ra vẫn thấy Lữ Ông đang ngồi bên cạnh mình, nồi bắp vàng cũng vừa chín tới, tất cả vẫn như cũ.



Ôi! Thì ra là một giấc mộng! – Lư Sinh thốt lên.



"Đời người vốn dĩ là một giấc mộng." Lữ Ông nói bằng vẻ sâu xa.



Câu chuyện trên xuất hiện lần đầu tiên trong cuốn tiểu thuyết "Thẩm trung ký" nổi tiếng thời nhà Đường, nói về sự hư ảo của đời người.