Rượu Chàng Tiên

Chương 38 : Ngươi nhẹ một chút!

Ngày đăng: 03:22 19/04/20


Lộ Tiểu Thiền cả kinh, không được rồi không được rồi, mình được đoạn xương sườn này nhận chủ, không ngờ còn phải tốn thêm nhiều sức lực như vậy mới có thể rèn đúc thành tiên kiếm?



Nếu như vị đại nhân Nguyên Tôn có thể rèn đúc tiên kiếm kia đã tịch diệt, vậy đoạn xương sườn này chẳng phải sẽ lãng phí?



"Đó là bởi vì hơn tám ngàn năm qua, không có di hài thượng cổ linh thú nào nhận chủ. Nếu không có tiên kiếm đáng giá để rèn đúc, Diệp Hoa Nguyên Tôn tự nhiên cũng không có tin tức." Thư Vô Khích nghiêng mặt sang, "Tiểu Thiền, thu thập một chút, chúng ta phải tự thân đi một chuyến đến Diệp Xuyên."



"Ồ, được." Lộ Tiểu Thiền gật đầu.



Thư Vô Khích nói muốn dẫn y đi chỗ nào, y đều không có ý kiến.



"Ta sẽ chuẩn bị một ít đan dược, để Tiểu Thiền mang theo."



Côn Ngô vừa nghĩ đến tên tiểu quỷ mà mình nuôi lớn lại phải rời đi, trong lòng không nỡ.



Hắn suy nghĩ một chút, vẫn muốn nói với Thư Vô Khích mấy lời rõ ràng, vì vậy hướng về Lộ Tiểu Thiền: "Tiểu quỷ, ngươi ra ngoài dạo mấy vòng đi, ta có lời muốn nói với Thư Vô Khích."



Lộ Tiểu Thiền vốn muốn hỏi "Chuyện gì mà không thể nói với người khác", nhưng ngẫm nghĩ liền hiểu, ngoại trừ Thư Vô Khích, Côn Ngô là người thứ hai thật tâm đối tốt với mình.



Đôi khi, có những chuyện bọn họ không muốn mình biết, mình bảo trì thái độ không biết, trái lại sẽ không làm tổn thương bất luận người nào.



Huống hồ hiện tại an ổn, hà tất đi so đo cùng quá khứ?



"Được a! Ta đi tìm Thanh Diệu!" Lộ Tiểu Thiền đứng dậy, Thư Vô Khích vẫn không buông tay y ra.



Lộ Tiểu Thiền nở nụ cười, quơ quơ cổ tay, tiếng chuông "đinh linh" vang lên: "Chúng ta còn có khóa Tiên Lăng mà! Hơn nữa ta có chạy giỡn thế nào, cũng đều ở bên trong Thái Lăng Các a!"



"Thái Lăng Các có vô số không gian hư ảo, so với ngươi tưởng tượng còn muốn lớn hơn nhiều." Thư Vô Khích trả lời.



"Nhưng dù ta có ở đâu, ngươi cũng đều có thể tìm được ta a!"



Lộ Tiểu Thiền vừa đẩy cửa bước ra, Côn Ngô nhớ tới cái gì đó liền nhanh chóng nói: "Đừng có tiếp tục phá hư tiên thảo của ta!"



"Ta sẽ tận lực!" Lộ Tiểu Thiền phất tay áo một cái.



Đợi đến khi y chạy đi xa, Côn Ngô mới thở ra một hơi, đến trước mặt Thư Vô Khích rót một chén trà.



"Ngươi và ta mặc dù là người quen cũ, nhưng ta biết chút tình cảm ngàn năm này đối với ngươi cũng chẳng đặc biệt gì. Nhưng có vài lời, ta hi vọng ngươi có thể để ở trong lòng." Côn Ngô nói.



"Ngươi nói đi."



"Cõi đời này nếu có người có thể bảo hộ Tiểu Thiền chu toàn, cái người đó không phải là ta, mà là ngươi. Ngươi có thể vì y mặc vào phụ cốt y, ta liền hiểu được quyết tâm của ngươi. Một khi mặc nó, quanh thân đều là lạnh lẽo thấu xương. Nhưng nó cũng có cái lợi — giống như Linh Lung Hàn Ngọc tại Vô Ý Cảnh Thiên, thời điểm ngươi chống đỡ hàn khí của nó đồng thời cũng có thể tăng cường tu vi của ngươi, có thể nhanh chóng phục hồi lại tu vi ngươi vì Tiểu Thiền mà mất đi."



"Ta vốn có ý này."



"Ngươi động tình cũng không sao, nhưng nếu động dục, một khi cùng nghiệp hỏa Hỗn Độn tương giao, không ai biết phụ cốt y này có thể bị hòa tan hay không. Cho nên... y ở bên cạnh ngươi là tốt rồi, mọi việc không thể yêu cầu quá mức."



"Ừm." Thư Vô Khích đáp.



"Ta bỏ ra thời gian hơn một ngàn năm, mới dùng nguyên đan của y tái tạo được thân thể. Ta biết ngươi trách ta đem y giấu đi, nhưng ta chỉ là lo lắng cho ngươi..."



"Ngươi sợ ta chấp niệm quá sâu, phá huỷ thân thể y." Thanh âm Thư Vô Khích nhẹ nhàng, không có bất kỳ tâm tình gì, không hận cũng không oán.



"Ta biết, ngươi vẫn cho rằng lúc trước tại Vô Ý Cảnh Thiên sư đệ vì sợ hãi ngươi nên mới rời đi... nhưng người chân chính sợ hãi ngươi không phải y, mà là ta."



Côn Ngô cúi đầu thở dài, quyết định đem những lời đè nén ở trong lòng bao nhiêu năm qua, nói ra hết.



"Cho nên ta mới thừa dịp ngươi bận hàng phục Đông Khư Kiếm Tông, mang đi tiểu sư đệ. Ta hiểu rõ sư đệ của ta, y thoạt nhìn sáng sủa rộng rãi, kì thực yêu ghét rõ ràng, thà làm ngọc vỡ. Nếu như y thật sự hận ngươi, sẽ không chút do dự mà nhảy xuống Vô Ý Kiếm Hải, vĩnh viễn không gặp lại, chắc chắn sẽ không trở về tìm ngươi, thậm chí xả thân vì ngươi."



Ngón tay Thư Vô Khích run lên, ngẩng đầu nhìn Côn Ngô.



"Ta chỉ muốn đem chân tướng nói cho ngươi biết, hi vọng ngươi buông xuống chấp nhất trong quá khứ, quý trọng hiện tại."



Sau khi Côn Ngô đem chuyện này nói ra, chợt cảm thấy buông xuống được gánh nặng ngàn cân, thở ra một hơi thật dài.



Một lúc lâu sau, Thư Vô Khích mới mở miệng đáp: "Đa tạ."



Côn Ngô nhấc lên cốc trà, nói với Thư Vô Khích: "Chúng ta có thể cười một cái xóa bỏ thù xưa hay không?"



Thư Vô Khích nhấc lên cốc trà, nhẹ nhàng đụng vào cốc trà của đối phương: "Giữa ngươi và ta, có ân không có thù."



Hai người đem nước trà trong cốc uống một hơi cạn sạch.



Côn Ngô đứng dậy, liếc nhìn giường nói: "Cái con ve nhỏ này a, sao mãi vẫn như vậy. Xương sườn Trường Yên là thánh vật trọng yếu cỡ nào, lại bị y vứt bừa ở trong phòng, không thèm quan tâm chút nào."



Thư Vô Khích đứng dậy, đem xương sườn nhặt lên.



Côn Ngô nhìn đến choáng váng: "Chuyện này... Nó không phải đã nhận Tiểu Thiền là chủ nhân sao? Làm sao mà ngươi cũng nâng nó lên được?"



Thư Vô Khích nhẹ nhàng khẽ vuốt đoạn xương sườn, mở miệng nói: "Ngươi quên rồi sao, Vô Khích kiếm của ta chính là được tạo thành từ xương sống Trường Yên. Nhận chủ cũng không phải xương sườn, mà là linh thú Trường Yên từ thuở Hồng Hoang."



Côn Ngô suy nghĩ một chút, liền cười: "Nếu nó thật sự được rèn thành tiên kiếm, vậy chẳng phải cùng Vô Khích kiếm của ngươi là một đôi?"



Thần sắc của Thư Vô Khích so với lúc nãy càng thêm nhu hòa.
Nghe tiếng hít thở của y, cánh tay Thư Vô Khích lúc này mới thả lỏng, hắn siết chặt vòng tay của mình, lại sợ làm đau Lộ Tiểu Thiền, đành phải buông ra một chút.



Lộ Tiểu Thiền chìm sâu vào giấc ngủ, trong lúc mơ mơ màng màng y phát hiện bản thân lại rơi vào trong mộng.



Mà xung quanh y là vách tường bạch ngọc tản ra hàn khí quen thuộc, cùng với mấy chục thanh kiếm lún sâu vào bên trong mặt tường.



Mỗi một thanh kiếm, đều có linh khí bức người.



Trụ cột bốn phía đều từ mặt đất cao vút về phía chân trời, nơi này thế nhưng cùng Thái Lăng Các giống nhau, đều có vô số không gian hư ảo.



Trên cột trụ, là vô số thẻ tre, đều đặn ngay ngắn lại nối liền như vô hạn tái sinh.



"Nơi này là nơi nào?" Lộ Tiểu Thiền không nhịn được nghi vấn trong lòng.



Ở giữa đại điện, là một cái bàn, trên bàn là một đóa hoa được điêu khắc từ Linh Lung Hàn Ngọc.



Giữa hoa tâm bay lên một tia hương khí.



Tia hương khí quấn quýt bay lên, chậm rãi quấn quanh ngọc trụ bốn phía, hơn mười bức tranh trống không cứ như vậy mà rơi xuống.



Lộ Tiểu Thiền cúi đầu nhìn chính mình một chút, y tưởng sẽ nhìn thấy tiểu thiếu niên người đầy chai chai lọ lọ trước kia, nhưng y lại phát hiện trên người vẫn là quần áo của mình.



Chuyện gì thế này?



Chuyện này cùng giấc mộng lúc trước của mình hoàn toàn khác nhau.



Một tia hương khí từ từ hình thành, phút chốc biến thành Thanh điểu giương cánh bồi hồi, phút chốc hóa thành mèo trắng nhỏ tinh nghịch, phút chốc lại thành cá voi khổng lồ giữa lòng biển cả, phát ra thanh âm gào thét, mắt thấy sắp đem Lộ Tiểu Thiền một ngụm nuốt trọn, nhưng lại chỉ lướt xuyên qua.



Lộ Tiểu Thiền cảm thấy kinh ngạc đến cực điểm, ngay cả chớp mắt cũng không chớp được.



Y xoay người lại, liền nhìn thấy tia hương khí kia hóa thành hình dáng một thiếu niên, khẽ mỉm cười.



"Lộ Tiểu Thiền, đã lâu không gặp."



Lộ Tiểu Thiền kỳ quái: "Làm sao ngươi biết tên của ta?"



Thiếu niên ôm cánh tay vui vẻ: "Ta không giống ngươi, bệnh hay quên nặng như vậy. Ta là Kiếm Linh, chính là từ thuở Đại Hồng Hoang đến nay, tàn niệm kiếm ý của các đời Vô Ý Cảnh Thiên Kiếm Tông hội tụ thành linh. Ta không có vận khí tốt như Kiếm Tông, có thể có được một cái tên. Từ viễn cổ đến bây giờ, chỉ có danh tự "Kiếm Linh" này. Cùng bàn ghế không khác biệt lắm."



Lộ Tiểu Thiền chấn kinh, y nhìn quanh bốn phía: "Nơi này... Nơi này là Vô Ý Cảnh Thiên?"



"Đúng vậy!" Kiếm Linh đi đến trước mặt Lộ Tiểu Thiền, búng tay một cái, "Ngươi lúc trước từng ở đây a. Ngươi ghét bỏ Kiếm Tông suốt ngày thanh lãnh, không nói chuyện cùng ngươi, cũng không chơi đùa cùng ngươi, vì vậy ở chỗ này, liền chỉ có hai chúng ta chơi đùa cùng nhau a!"



"Ta... Ta lúc trước ở đây... Chính là muốn nói, ta từng ở trên Vô Ý Cảnh Thiên?"



Kiếm Linh vẫy vẫy tay, dáng người uyển chuyển nhẹ nhàng, chân đạp trên hàng cột của hành lang, cả người bay lên, như du ngư vào biển.



Thấy Lộ Tiểu Thiền không nhúc nhích, hắn liền quay người rơi xuống: "Sao ngươi không cùng chơi đùa?"



"Chơi đùa cái gì?"



"Thời gian thi đấu là một nén nhang, ai có thể trèo lên cao hơn a!"



"A? Nha..." Lộ Tiểu Thiền hai tay ôm cây cột, đạp lên thẻ tre, muốn leo lên trên.



Kiếm Linh nhanh chóng ngăn cản y: "Ôi ôi! Tiểu Thiền, những thẻ tre này là ghi chép về việc tu luyện hằng ngày của các đời Kiếm Tông, ngươi không thể giẫm loạn a!"



Lộ Tiểu Thiền nhanh chóng bỏ chân xuống: "Nếu không thể giẫm, ta khẳng định không lên nổi a..."



Kiếm Linh bỗng nhiên gõ một cái lên đầu Lộ Tiểu Thiền, cũng may hắn vốn vô hình, cái tay kia cũng chỉ xuyên qua mặt Lộ Tiểu Thiền.



"Hơn sáu trăm năm tu vi lúc trước của ngươi đi đâu rồi?"



"Chắc cho chó ăn rồi."



Chờ chút, sáu trăm năm tu vi?



Ta lúc trước còn có tu vi? Ta quả nhiên là người tu chân!



Lộ Tiểu Thiền nhanh chóng áp sát tới: "Vậy ta lúc trước là ai a?"



"Ngươi xem đi!" Kiếm Linh chỉ chỉ những bức tranh trống không ở bốn phía.



Lúc này, trên những bức tranh chậm rãi phác hoạ ra vô số đường nét, nhiễm lấy màu sắc, thân ảnh thiếu niên từ từ hiện ra.



Có kéo một cái bình thuốc nhỏ, bên trong bình thuốc chứa đất, mọc ra một chồi non nhỏ, thiếu niên vui vẻ ra mặt, rất sống động.



Có ngón tay nắm lấy một đóa hoa nhỏ, ngẩng lên đầu, híp mắt, mật hoa dọc theo cánh hoa nhỏ giọt xuống, thiếu niên đưa đầu lưỡi ra, ngóng trông nếm được hương vị mật hoa.



Còn có một bức, chính là y vén lên cổ tay áo, trong tay cầm một nhánh cỏ đuôi chó, đang chơi đùa với dế trong bụi cỏ.



"Tại sao trong những bức tranh này... đều có y?" Lộ Tiểu Thiền tỉ mỉ quan sát.