Rượu Chàng Tiên
Chương 39 : Xem trăm lần cũng không chán
Ngày đăng: 03:22 19/04/20
Này không phải chính là tiểu thiếu niên khắp người treo đầy chai chai lọ lọ trong giấc mộng của mình sao?
"Y chính là ý niệm kiều diễm của Kiếm Tông." Kiếm Linh liếm liếm khóe môi, bộ dáng e sợ thiên hạ không loạn.
"Ý niệm kiều diễm? Ý niệm kiều diễm gì?"
"Chính là y khiến Kiếm Tông không thể cấm tình đoạn dục, không cách nào thoát ly thế tục, ràng buộc với hồng trần không được phi thăng." Kiếm Linh vươn ngón tay, hơi nhấc lên cái cằm của Lộ Tiểu Thiền.
"Cái gì?"
"Chấp niệm của Kiếm Tông quá mức cường liệt, tất cả đều lưu lại khắp nơi trong "Hoa trong gương, trăng dưới nước" này, kéo dài mãi không tiêu tán." Kiếm Linh thở dài một hơi, "Ngươi có biết ta gần ngàn năm qua, đều bị ép buộc nhìn cùng một người, chán ngấy đến đòi mạng rồi không. Thế nhưng Kiếm Tông đối với chấp niệm không hề hối hận, vì vậy chúng không hề tiêu giảm, lưu lại bên trong "Hoa trong gương, trăng dưới nước" này. Ta mời ngươi đến, chính là muốn ngươi nghĩ về chút thứ khác."
"Nghĩ về chút thứ khác?" Lộ Tiểu Thiền không hiểu mà nhìn Kiếm Linh.
"Ngươi nghĩ về thứ khác, nói không chừng bên trong "Hoa trong gương, trăng dưới nước" có thể xuất hiện thứ khác a! Tỷ như ăn ngon! Chơi vui! Còn có cô nương xinh đẹp! Nam nhân xinh đẹp cũng được a!" Kiếm Linh bộ dáng khẩn thiết, "Đổi cho ta hình ảnh khác đi!"
"A?"
Một bức cuối cùng, Lộ Tiểu Thiền còn chưa kịp nhìn, đã nghe thấy Kiếm Linh sốt ruột mà hô to một tiếng.
"Gay go! Nguyên thần của Kiếm Tông rời khỏi thân thể, tới tìm ngươi rồi! Ngươi nhanh trở về!"
Ngón tay của Kiếm Linh điểm một cái trên mi tâm Lộ Tiểu Thiền, Lộ Tiểu Thiền giống như bị một luồng sức mạnh đẩy ngã xuống chín tầng trời.
Bên tai y vang lên thanh âm của Thư Vô Khích.
"Tiểu Thiền, Tiểu Thiền tỉnh lại đi."
"A?" Lộ Tiểu Thiền mở mắt ra, cung điện thanh lãnh trống trải trong mộng phảng phất chỉ là tưởng tượng của bản thân, trước mắt liền biến thành dung nhan thanh tuyệt của Thư Vô Khích, Lộ Tiểu Thiền lập tức nhìn chằm chằm, sau đó hì hì nở nụ cười.
"Ngươi cười cái gì?"
"Ngươi dễ nhìn a! Hơn nữa ta có thể ngày ngày nhìn, đêm đêm nhìn, muốn nhìn liền nhìn a!"
Lộ Tiểu Thiền duỗi ra hai tay, lung tung sờ soạng trên mặt Thư Vô Khích.
Thư Vô Khích cũng không tách ra, tùy ý để y xằng bậy, chỉ cầm áo ngoài, thay Lộ Tiểu Thiền mặc vào.
Lộ Tiểu Thiền nhớ lại lần đầu tiên Thư Vô Khích giúp mình mặc quần áo, còn nghiêm túc không để cho mình chạm vào, hiện tại tránh không được nổi lên ý đồ xấu xa.
Đang lúc Thư Vô Khích chỉnh lý thắt lưng cho Lộ Tiểu Thiền, Lộ Tiểu Thiền liền kéo lấy thắt lưng Thư Vô Khích, y làm bộ như chính mình thật tò mò hoa văn trên thắt lưng, Thư Vô Khích bất động thanh sắc, ngược lại giúp Lộ Tiểu Thiền chỉnh lý cổ áo.
Ngón tay của hắn vuốt lên vạt áo Lộ Tiểu Thiền, Lộ Tiểu Thiền cũng ra dáng học tập, giúp Thư Vô Khích chỉnh lý vạt áo, sau đó tại thời khắc cuối cùng, lôi kéo tứ tung hỗn loạn.
"Tiểu Thiền." Thanh âm Thư Vô Khích so với lúc thường trầm xuống, tựa hồ nhắc nhở Lộ Tiểu Thiền không được hồ nháo.
Thế nhưng Lộ Tiểu Thiền căn bản không phản ứng lại, giả vờ giả vịt muốn tiếp tục giúp Thư Vô Khích chỉnh lý dây buộc tóc, ngón tay cố ý lôi kéo, dây buộc tóc lỏng ra, một đầu tóc đen của Thư Vô Khích rơi xuống, lướt qua ngón tay Lộ Tiểu Thiền, Lộ Tiểu Thiền nhịn không được bắt lấy chúng, Thư Vô Khích lại thu hồi dây buộc tóc, buộc chúng trở lại.
"Tiểu Thiền, ngươi còn như vậy, chúng ta hôm nay liền không xuất phát được."
"À à, ta không đùa giỡn với ngươi nữa! Chúng ta chải tóc! Chỉnh lý hành trang! Xuất phát!"
Lộ Tiểu Thiền quy củ mà ngồi ở trước bàn, Thư Vô Khích ngồi xếp bằng xuống ở phía sau y, dùng lược gỗ chế tạo từ linh đằng, giúp Lộ Tiểu Thiền chải tóc.
Cảm giác được ngón tay Thư Vô Khích qua lại giữa những sợi tóc của mình, Lộ Tiểu Thiền liền thấy ngứa ngáy trong lòng, phút chốc nghiêng gò má, phút chốc cố ý hướng ra sau gãi ngứa, nhưng trên thực tế là bắt lấy cổ tay Thư Vô Khích.
Thư Vô Khích như thể biết được tâm tư của Lộ Tiểu Thiền, tùy ý để y quấn lấy cổ tay của mình.
"Có phải ta dùng quá sức, làm đau ngươi?"
Lộ Tiểu Thiền nghĩ thầm, động tác của ngươi nhẹ như vậy, ngay cả sợi tóc của ta đều không có rơi ra, làm sao đau được a.
Y chính là muốn sờ ngón tay Thư Vô Khích mà thôi.
"Không đau a! Ngươi tiếp tục đi a!"
Ngón tay Thư Vô Khích nhẹ nhàng, giúp Lộ Tiểu Thiền buộc tốt dây buộc tóc.
"Ngươi có phải lại muốn dùng cái tiên pháp "Nhất Diệp Chướng Mục" gì đó, thu lại hình dáng?"
"Ừm."
Lộ Tiểu Thiền nghe được đáp án, phi thường hài lòng. Y cũng không muốn người khác nhìn thấy bộ dáng của Thư Vô Khích.
"Vậy ta thì sao? Ngươi cũng giúp ta thi pháp đi! Miễn cho Tà linh nhận ra bộ dáng của ta a!"
"Thuật "Nhất Diệp Chướng Mục" chỉ có thể tự mình sử dụng. Ta dạy ngươi. Ngươi đem linh khí của mình tụ lại tại đầu ngón tay, vẽ ra cái linh chú này, đem nó thả xuống trên người chính mình là được."
Lộ Tiểu Thiền ra dáng học tập mà dùng linh khí của mình vẽ ra một cái linh chú, thả xuống trên người mình.
"Đúng là không hiểu tại sao a! Hiện tại thiếu nữ trong thành cơ hồ đều bị bắt đi, thế nhưng Mạnh gia còn chưa thỏa mãn. Môn hạ đệ tử của hắn làm không xong nhiệm vụ, nên ngay cả nữ tử đã thành phụ nhân cũng đều không buông tha, hết thảy đều bị mang lên Bồng Nguyên Sơn!"
Lộ Tiểu Thiền đối với bọn họ đồng tình sâu sắc, nếu như y đoán không sai, phỏng chừng là Mạnh Viễn Đạo, hoặc là cái vị thiếp thất kia đã bị Tà linh phụ thể, mới có thể làm ra nhiều... chuyện hoang đường thế này.
"Nhịn một chút đi, cái vị Trần Hoàn Động chủ gì kia qua một đoạn thời gian nữa liền tới lấy tánh mạng tiểu thiếp Mạnh gia. Chờ hắn đến, rút đi "Tử Ấn" của các ngươi, các ngươi có thể rời khỏi nơi này."
Về phần đám nữ nhân bị bắt đi, tiểu thiếp Mạnh Viễn Đạo chết rồi, cũng sẽ không có việc gì đi.
"Ai, chúng ta cũng chỉ có thể chờ tiểu thiếp Mạnh Viễn Đạo sinh ra hài tử. Bất quá ta phải nhắc nhở công tử, không có chuyện gì thì đừng náo loạn ở trên đường, nếu đụng tới đệ tử Mạnh gia, bọn họ mỗi ngày đều phải đi đến từng nhà mà tìm kiếm nữ tử, nổi lên xung đột sẽ không tốt."
"Đa tạ tiểu nhị nhắc nhở." Lộ Tiểu Thiền hướng đối phương chắp tay, xem như cám ơn đối phương đã nhắc nhở.
Ăn xong cơm tối, tiểu nhị đem cái mâm rời đi, Lộ Tiểu Thiền súc miệng súc miệng, đang chuẩn bị tắm rửa, liền nghe thấy phía dưới đại sảnh truyền đến thanh âm huyên náo.
"Trong thành có người ngoài đến sao các ngươi không thông báo Mạnh gia! Thật là to gan!"
Xem ra đệ tử Mạnh gia đã tìm tới cửa.
"Ôi! Mấy vị đại nhân, người đến là hai nam nhân, không có nữ quyến, có đi báo, cũng chỉ khiến chư vị đi một chuyến uổng công không phải sao?"
"Đánh rắm! Dù có uổng công, chúng ta cũng phải nhìn mới biết!"
Nói xong, liền nghe thấy một trận tiếng bước chân hung hăng.
Lộ Tiểu Thiền nghĩ thầm, đêm nay chỉ sợ không được an bình rồi!
Bất quá cũng tốt, ban ngày y ngồi trên lưng Lộc Thục ngoại trừ ngủ vẫn là ngủ, hiện tại muốn y nằm trên giường, y cũng ngủ không được a!
"Vô Khích ca ca cứu mạng!" Lộ Tiểu Thiền cười xấu xa kéo kéo ống tay áo Thư Vô Khích.
Thư Vô Khích vừa vặn đem cốc trà nâng đến bên môi, Lộ Tiểu Thiền kéo hắn một cái, nước trà thiếu chút nữa rơi ra.
Hắn trở ngược tay trói lại Lộ Tiểu Thiền, đem y kéo đến bên cạnh mình.
"Ngươi muốn nhìn ta ra tay, đúng không?"
"Khà khà, đúng rồi!"
Thư Vô Khích ra tay, chính là linh khí lan tràn, nhật nguyệt thất sắc a!
Chính mình có xem trăm lần cũng không chán!
Vừa lúc đó, bốn năm tên đệ tử Mạnh gia đạp cửa phòng xông vào, tiểu nhị đi theo phía sau bọn họ không ngừng giải thích.
"Thật sự là hai vị khách nam! Không có nữ quyến a!"
Tiểu nhị đột nhiên bị đẩy ra, đụng vào tường.
Bốn tên kia khí thế hung hăng tiến vào, tên dẫn đầu lớn tiếng quát: "Quả nhiên ở đây!"
Thư Vô Khích bất động thanh sắc, đem cốc trà đặt xuống.
Lộ Tiểu Thiền xem linh quang ảm đạm trên người bọn họ, so với dân chúng tầm thường chỉ hơn được một chút, nói không chừng vẫn chưa thể kết đan đây mà.
Những người này, Thư Vô Khích nâng tay lên liền có thể giải quyết, thật không thú vị.
Lộ Tiểu Thiền vỗ vỗ miệng, ngáp một cái.
Ai ngờ bốn tên kia đều vây tới nhìn chằm chằm Lộ Tiểu Thiền.
"Tiểu tử này lớn lên mềm mại thủy linh như thế, nhất định là nữ giả nam trang!"
"Không sai! Bắt y về hướng sư phụ báo cáo kết quả!"
Lộ Tiểu Thiền thiếu chút nữa bị sặc nước bọt của chính mình.
"Cái gì? Mắt các ngươi so với ta còn mù hơn sao? Ta nơi nào giống nữ giả nam trang a!"
Các ngươi đây rốt cuộc là khen ta dễ nhìn, hay là nóng nảy tới mờ mắt rồi, là người thì đều bắt đi a!
Mắt thấy bọn họ sắp sửa nắm lấy Lộ Tiểu Thiền, Thư Vô Khích giơ tay lên, đầu ngón tay bắn một cái, một đạo chân khí liền bay ra.
Đạo chân khí này thế nhưng lại là một đường cong, trong nháy mắt xuyên qua ngực bốn tên kia, bốn tên đều lập tức ngã quỵ xuống đất, miệng phun máu tươi.
Cả đám ngã xuống đất không dậy nổi, chỉ có tên dẫn đầu kia là kiên cường chống đỡ, ngẩng đầu lên nhìn Thư Vô Khích.
"Chuyện này... Các ngươi... là ai...."
Rõ ràng hai người này đều không có tiên kiếm bên cạnh, nhưng chân khí vừa nãy của người kia dày đặc vô cùng, mạnh mẽ như cuồng phong, tu vi sâu không thấy đáy.