Rượu Chàng Tiên

Chương 40 : Kiếm của ngươi hình dáng ra sao?

Ngày đăng: 03:22 19/04/20


"Ngươi không xứng biết." Thư Vô Khích nhàn nhạt đáp, "Đi ra ngoài."



Tên kia bò dậy, lảo đảo cuống quít bỏ chạy.



Thế nhưng trong phòng còn nằm ba người, Lộ Tiểu Thiền ngồi chồm hỗm trên mặt đất, đang muốn vươn tay sờ bội kiếm bên hông bọn họ, Thư Vô Khích lại cầm sẵn tay Lộ Tiểu Thiền, đem y kéo trở về.



"Những thứ linh tinh, đừng chạm vào."



Nói xong, còn lấy ra "Thanh Dạ Trụy Huyền Thiên", nhỏ xuống trên tay Lộ Tiểu Thiền.



"Ta chỉ hiếu kỳ kiếm của bọn họ. Ta đã thấy qua Minh Lan kiếm của Giang Vô Triều, cũng đã gặp qua kiếm của Thiên Thu Điện chủ, thế nhưng kiếm của mấy người này hình như không giống với kiếm của bọn họ."



"Kiếm của những người này, bất quá là huyền kiếm thông thường mà thôi. Linh khí hoàn toàn không đáng nói. Kiếm của Giang Vô Triều là tiên kiếm chân chính, bội kiếm của Thiên Thu Điện chủ là linh kiếm."



Nghe tới đây, liền cảm giác Thư Vô Khích đối với Thiên Thu Điện chủ tốt hơn rất nhiều so với Giang Vô Triều.



"Vô Khích ca ca, ngươi quen biết Thiên Thu Điện chủ?"



Tuy rằng Lộ Tiểu Thiền chỉ cùng Mạc Thiên Thu nói qua mấy câu, thế nhưng lại có một loại hảo cảm quen thuộc, nhưng không thể nói được là tại sao.



"Mạc Thiên Thu linh cơ thâm hậu, thiên phú vượt trội, nếu như chuyên tâm tu hành, thì trước sau gì cũng sẽ đi vào cảnh giới "Đại Thế"."



Khiến Thư Vô Khích nói ra nhiều lời tốt đẹp như vậy, cho thấy thiên phú của người này không phải chỉ là "vượt trội", mà là ngàn năm khó gặp một lần.



"Như vậy kiếm của ngươi đâu? Ta chưa từng thấy qua, cũng là linh kiếm sao?"



"Không, kiếm của ta là do di cốt của thượng cổ linh thú nhận chủ, Diệp Hoa Nguyên Tôn rèn đúc thành, chính là thế gian chí kiếm."



Lộ Tiểu Thiền tinh tế thưởng thức cái ý nghĩa của chữ "chí" này — "chí" chính là cực hạn của tốt nhất, đại khái chính là cực hạn tu vi mà con người trong thế gian này có thể đạt tới.



"Khoan đã! Tiên kiếm tương lai của ta cũng là di cốt của thượng cổ linh thú! Xương sườn Trường Yên đó! Vậy có phải hay không kiếm của ta cũng là..."



Bất thình lình, cái trán của Lộ Tiểu Thiền bị Thư Vô Khích búng một cái.



"Kiếm của ngươi đương nhiên là chí kiếm, nếu như được Diệp Hoa Nguyên Tôn ra tay rèn đúc."



"... Nhưng mà, tu vi của ta..." Lộ Tiểu Thiền khoa chân múa tay, "Chỉ có một chút xíu như vậy, có khi nào điều khiển không được nó hay không a?"



"Có ta ở đây, tu vi của ngươi làm sao có khả năng chỉ có một chút xíu như vậy."



Nói xong, Thư Vô Khích kéo lấy tay Lộ Tiểu Thiền, hướng ra ngoài phòng mà đi.



"Đi chỗ nào a? Toàn bộ Bồng thành đều vắng ngắt, không có gì hay ho để dạo a!"



Cùng một chỗ với Thư Vô Khích, Lộ Tiểu Thiền không có gì phải sợ hãi, căn bản cũng không sợ Mạnh gia tại Bồng Nguyên Sơn đến gây phiền phức.



Thế nhưng buổi tối ở Bồng thành so với Lộc Thục trấn còn muốn thanh lãnh vô vị hơn, Lộ Tiểu Thiền căn bản không muốn ra ngoài đi dạo, còn không bằng ở trong phòng, chống cằm nhìn Thư Vô Khích đâu!



"Bọn họ vừa nãy ói máu, làm bẩn gian phòng này. Chúng ta đổi một gian khác."



"Được!"



Ai ngờ vừa mới đổi một gian phòng khác, Lộ Tiểu Thiền đang muốn cùng Thư Vô Khích thảo luận chuyện tu hành, liền nghe thấy bên ngoài có thanh âm truyền đến.



Là tiếng bước chân, hơn nữa số lượng còn không ít.



Lộ Tiểu Thiền ngẫm nghĩ, quả thật không hay, Mạnh gia đây là cho toàn bộ người trong môn phái đều kéo đến gây phiền toái sao?



Tuy rằng là một đám người ô hợp, nhưng dù có thu thập tất cả bọn họ cũng không có gì đặc sắc a!



Ai ngờ, bọn họ dừng ở trước cửa, thanh âm đồng loạt quỳ xuống đất vang lên.



Lộ Tiểu Thiền nghiêng nghiêng đầu, bật thốt: "Đây là tính xướng cái tuồng kịch nào vậy a?"



Ngoài cửa truyền đến một thanh âm trong sáng của nam tử.



"Tại hạ là chưởng kiếm Mạnh Ninh Sinh của Bồng Nguyên Sơn, biết được có cao nhân Tiên môn ở đây, đặc biệt tới để tiếp đón!"



Lộ Tiểu Thiền giờ mới hiểu ra, dựa vào Thư Vô Khích nhỏ giọng nói: "Nhất định là đệ tử Mạnh gia rất sợ chết, dự định vứt bỏ sư phụ của bọn họ! Đặc biệt đến van cầu ngươi hỗ trợ phá giải "Tử Ấn", rời đi nơi này!"



"Không, bọn họ là nhờ ta cứu Mạnh Viễn Đạo." Thư Vô Khích trả lời.



"Đúng là như thế. Lúc nãy, đệ tử của bổn phái vô lễ với tiền bối, toàn bộ là bởi vì bị gia sư bức bách. Gia sư bị Tà linh cưỡng bức, đánh mất tâm trí, mong rằng tiền bối vì đại nghĩa Tiên môn, trừ ma vệ đạo! Ra tay giúp đỡ!"



Ngay sau đó, chính là thanh âm đồng thời dập đầu lạy của vài tên đệ tử.



Thư Vô Khích một chút phản ứng đều không có, chỉ ngồi ở trước bàn uống trà.


Thư Vô Khích gật đầu: "Ngươi nhìn đi."



Đại khái là bởi vì phát hiện Lộ Tiểu Thiền cảm thấy hứng thú với Lâm Sương kiếm, chứ không phải cảm thấy hứng thú với Dạ Lâm Sương, linh khí quanh người hắn liền vững vàng trở lại như biển gương.



Lộ Tiểu Thiền nhịn không được vươn tay đụng vào lưỡi kiếm của Lâm Sương kiếm, Dạ Lâm Sương vốn muốn ra tay ngăn cản, lo lắng Lộ Tiểu Thiền bị hàn ý ẩn chứa bên trong kiếm gây thương tích, thế nhưng đầu ngón tay Lộ Tiểu Thiền vừa mới chạm vào, thân kiếm liền tràn ra một vòng sóng linh nhàn nhạt.



Dạ Lâm Sương trên mặt bất động thanh sắc, nhưng trong lòng lại hiểu rõ chỉ có người tu chân tâm tư thuần khiết, hơn nữa còn phải có ngàn năm tu vi trở lên mới có thể cùng linh khí của Lâm Sương kiếm giao hòa với nhau.



Thiếu niên vừa nãy sử dụng chính là y đạo đại chú của Thái Lăng Các, tuy rằng kết chú có chút mới lạ, nhưng uy lực của y chú cũng không yếu.



Dạ Lâm Sương suy nghĩ một chút, bỗng nhiên hiểu ra.



"Tiểu Thiền, ngươi nên trả lại kiếm cho Dạ chưởng kiếm." Thư Vô Khích mở miệng nói.



"Được rồi. Dạ chưởng kiếm," Lộ Tiểu Thiền đứng dậy, hướng về phía Dạ Lâm Sương hành lễ, "Cảm ơn ngươi hào phóng như vậy, cho ta nhìn Lâm Sương kiếm của ngươi."



"Không cần khách khí." Dạ Lâm Sương lấy lại kiếm, quay người rời đi.



Mỗi bước đi của Dạ Lâm Sương, giống như đêm khuya giá rét tuỳ tùng theo sau người hắn mà cùng rời đi, tầng sương mỏng che lấp cả gian phòng chậm rãi biến mất, dần dần ấm áp trở lại.



Ngoài phòng, Mạnh Ninh Sinh được nhị sư đệ của mình đỡ dậy, lảo đảo đi theo phía sau Dạ Lâm Sương.



"Xem ra bọn họ sẽ không dây dưa với chúng ta nữa! Bởi vì Dạ Lâm Sương sẽ giúp bọn họ giải quyết Tà linh!"



"Ngươi rất thích Lâm Sương kiếm?" Thư Vô Khích hỏi.



Lộ Tiểu Thiền vừa định gật đầu nói thích, nhưng nghĩ đến, vạn nhất Thư Vô Khích nói "Nếu ngươi thích, ta liền lấy Lâm Sương kiếm tới cho ngươi" vậy thì phải làm sao a?



"Cũng thường, cũng thường thôi! Ta chính là hiếu kỳ trên kiếm của hắn có phải cũng có sương hoa hay không. Thế nhưng không có a, linh khí ngược lại rất thuần khiết." Lộ Tiểu Thiền nhún nhún vai.



Ngay sau đó, không biết y nghĩ tới điều gì, kéo kéo ống tay áo Thư Vô Khích.



"Vô Khích ca ca, kiếm của ngươi đâu? Kiếm của ngươi không phải là xương sống của thượng cổ linh thú Trường Yên sao? Hình dáng của nó thế nào? Nó đang ở đâu? Có phải là vì ngươi muốn điệu thấp không để người khác chú ý, nên đem nó giấu ở trong túi Càn Khôn?"



"Linh khí của nó quá thịnh, ngươi không thể giống như tới gần Lâm Sương kiếm mà tới gần nó."



"Tại sao?"



"Bởi vì... Ngươi đối với ta mà nói là đặc biệt... Tâm niệm của ta cũng sẽ ảnh hưởng tới kiếm của ta. Nếu như nó được ta mang theo bên người, nhất định mỗi giờ mỗi khắc đều muốn cảm thụ linh khí của ngươi."



"Nói cách khác, nó cũng sẽ giống như Vô Khích ca ca ngươi bảo vệ ta?"



"Ừm. Không chỉ là bảo vệ... Nó có thể sẽ muốn nuốt chửng linh khí của ngươi." Thư Vô Khích lôi kéo tay Lộ Tiểu Thiền đứng dậy, "Ngươi nên nghỉ ngơi."



"Ta không buồn ngủ a. Bằng không ngươi kể cho ta nghe một chút về cố sự thu phục Tà linh trước kia của ngươi đi?"



"Cố sự thu phục Tà linh của ta đều giống nhau. Gặp phải Tà linh, kết kiếm trận, luyện hóa, tiến vào đan hải."



"... Nhưng mỗi một Tà linh đều sẽ bất đồng đi, lý do bị Tà linh phụ thể cũng là bất đồng đi..."



"Tiểu Thiền." Thanh âm Thư Vô Khích bỗng nhiên biến nhẹ.



"Làm sao vậy?"



"Ta là người không thú vị, sẽ không kể cố sự thú vị để chọc ngươi vui vẻ."



Mi mắt Thư Vô Khích hơi buông xuống, Lộ Tiểu Thiền nhìn linh khí quanh người hắn tuy rằng vẫn nồng đậm, nhưng lại có vẻ thất lạc.



Lộ Tiểu Thiền vươn tay dùng sức ấn một cái trên trán Thư Vô Khích.



"Ngươi rất vô vị, vậy ta đây liền kể cố sự thú vị đến chọc ngươi vui vẻ a!" Lộ Tiểu Thiền chậm rãi xoay người, "Chúng ta ngủ đi, phỏng chừng chỉ có thể ngủ không tới hai canh giờ là trời liền sáng. Nhanh chóng rời khỏi nơi này, gấp rút lên đường tới Diệp Xuyên!"



Lộ Tiểu Thiền ngồi ở một bên giường, hai chân gác ở trên đùi Thư Vô Khích.



Thư Vô Khích cũng không tức giận, nâng mắt cá chân Lộ Tiểu Thiền thay y cởi giày, bỏ vào trong chăn.



"Ngủ đi."



"Ừm."



Lộ Tiểu Thiền nhắm hai mắt lại, cong người về phía Thư Vô Khích, đem đầu vùi vào trong lồng ngực đối phương, ngửi hương vị nhàn nhạt như sương đêm của Thanh Dạ Trụy Huyền Thiên, ngủ thiếp đi.



Ánh trăng ngoài cửa sổ từ từ ám trầm, gió đêm thổi vào qua khung cửa sổ cũng mang theo mùi vị ẩm mốc, giống như có cái gì đó tối tăm ùn ùn kéo tới muốn từ trên cao đè ép xuống, khiến người bí bách đến không thở nổi.



- ---