Rượu Chàng Tiên

Chương 49 : Quý trọng ngươi

Ngày đăng: 03:22 19/04/20


Linh điểu Giảo Tư có thể nghe hiểu tiếng người.



Đậu Nành Nhỏ nghe Lộ Tiểu Thiền nói, liền thò đầu ra dò xét, nhưng nhìn khí thế hung hăng của những người kia, nó liền đem đầu thụt trở vào, làm ổ thành một quả cầu lông.



Lộ Tiểu Thiền nổi đóa: "Ngươi cái đồ rắm thối không dùng được này! Lúc trước thời điểm nhặt ngươi nên biến ngươi thành chim nướng luôn cho rồi!"



Nói xong, Lộ Tiểu Thiền buông xuống một tay, bắn vào phía dưới sọt cỏ, một đạo linh khí trực tiếp hất ấu điểu Giảo Tư bay thẳng lên trời.



Ấu điểu mở ra đôi cánh, bồi hồi giữa không trung.



Lộ Tiểu Thiền dùng Thanh Nguyên chú kéo toàn bộ đám người kia vào trong chính sảnh, y gào to một tiếng: "Ta biết ngươi có lương tâm! Nếu như sau này ngươi gặp được người tốt, vẫn nên cứu bọn họ đi! Nếu như là người xấu, bắt nạt ngươi, đối với ngươi không tốt, vậy thì không cần để ý tới bọn họ! Thả cái rắm hun chết bọn họ!"



Vừa dứt lời, Thanh Nguyên chú của Lộ Tiểu Thiền liền bị đám người kia phá giải.



Vô số chuôi huyền kiếm xông thẳng đến, cũng may Lộ Tiểu Thiền phản ứng nhanh, lần thứ hai kết chú, mặc dù đỡ được kiếm, nhưng lại không ngăn được kiếm khí, y bị hất bay ra ngoài, phun ra một ngụm máu.



Y biết nguyên đan của mình đã bị chấn thương, chỉ sợ không còn cách nào kết chú ngăn cản bọn họ.



Trần chưởng môn không nhẫn nại được nữa, không muốn Lộ Tiểu Thiền tiếp tục gây vướng bận, kiếm của hắn xông đến như bay, mưu toan xuyên qua đan hải của Lộ Tiểu Thiền.



Ấu điểu Giảo Tư mở to hai mắt, nhìn thấy tình cảnh này, bỗng nhiên hai mắt biến thành đỏ sậm, bay xuống, như một lưỡi đao sắc bén, đâm thẳng vào đỉnh đầu Trần chưởng môn.



Trần chưởng môn lập tức mất mạng, con ngươi như muốn nổ tung.



Lộ Tiểu Thiền đã nhắm mắt lại chờ đợi thống khổ lồng ngực bị đâm xuyên qua, nhưng vang lên bên tai lại là thanh âm của kiếm rơi xuống đất.



Y vừa mở mắt, liền nhìn thấy ấu điểu Giảo Tư từ trong thân thể Trần chưởng môn vọt ra, rồi đâm vào trong cơ thể những người khác.



"Đậu Nành Nhỏ — "



Lộ Tiểu Thiền một tay chống đỡ thân mình, ấu điểu Giảo Tư giống như lưỡi đao xé rách bầu trời, vọt đến chỗ nào, đệ tử Huyền môn chỗ đó liền dồn dập ngã xuống.



Ngay sau đó, nó bay đến trước mặt Lộ Tiểu Thiền, rõ ràng thân thể chỉ lớn bằng bàn tay, lại mở ra đôi cánh bảo hộ Lộ Tiểu Thiền.



Lộ Tiểu Thiền ý thức mơ hồ, y muốn vươn tay sờ ấu điểu một cái.



"Đậu Nành Nhỏ... Sao ngươi lại lớn như vậy..."



Y ho khan một tiếng, một ngụm máu tươi liền phun ra ngoài.



Lúc này y mới ý thức được, Đậu Nành Nhỏ chỉ sợ đã tận mắt nhìn thấy cha mẹ mình bị giết chết, cô độc lưu lạc trong đêm tối, thật vất vả mới được Lộ Tiểu Thiền nhặt về, hiện tại lại tận mắt nhìn thấy Lộ Tiểu Thiền vì bảo vệ nó mà bị mọi người vây công, tính mạng như ngàn cân treo sợi tóc.



Nó phẫn nộ, nó kinh hoảng, nó không cam lòng, nó căm hận hết thảy những người muốn giết chết nó!



Tại thời khắc Lộ Tiểu Thiền thiếu chút nữa chết đi, nó rốt cục bạo phát!



Nó muốn báo thù!



Hướng về những kẻ đã giết chết cha mẹ nó báo thù!



Nó có được ấm áp và chăm sóc từ nơi Lộ Tiểu Thiền, thế nên nó cũng phải hướng về những kẻ thương tổn Lộ Tiểu Thiền báo thù!



Nó gào thét điên cuồng!



Bất luận kẻ nào xông tới đều bị hận ý tràn ngập của nó cắn xé.



Lộ Tiểu Thiền nắm chặc đấm tay.



Không thể như vậy.



Không thể tiếp tục như vậy.



Nếu như tâm Đậu Nành Nhỏ sinh ra hận ý, nó không chỉ không cứu được bất luận người nào, hơn nữa oán hận sẽ khiến nó càng thêm cô độc cùng thống khổ!



Lộ Tiểu Thiền duỗi tay ra, muốn sờ đầu nó.



Thế nhưng y với không tới, căn bản với không tới.



Làm cách nào để loại bỏ Tà linh trong cơ thể nó đây... Để nó khôi phục thanh minh, tự do tự tại?



Bỗng dưng, trong đầu Lộ Tiểu Thiền hiện ra một tờ y chú của Thái Lăng Các, chú văn nhẹ nhàng gợn sóng, ánh sáng phảng phất như chiếu ra hình dạng tốt đẹp nhất của vạn vật trên thế gian.



"Đậu Nành Nhỏ... Ngươi quay đầu lại nhìn ta một cái nào...."



Ấu điểu Giảo Tư bay trở về, đầy mình đều là máu đen.



Đầu của nó quơ quơ, bỏ qua toàn bộ vết máu trên cơ thể, hạ thấp đầu cọ cọ vào cánh tay duỗi ra của Lộ Tiểu Thiền.



Máu Lộ Tiểu Thiền liền rơi xuống giữa hai mắt ấu điểu Giảo Tư.



Trong khoảnh khắc ấy, phảng phất như vạn vật đều được mượn lấy một tia linh khí, kết thành một đạo đại chú, bao quanh ấu điểu Giảo Tư.



"Đậu Nành Nhỏ... Từ nay về sau... Ngươi sẽ không còn oán hận... Bởi vì oán hận của ngươi, ta thay ngươi mang đi..."



Tầm mắt Lộ Tiểu Thiền dần dần mơ hồ, thân thể y đón nhận hận niệm của ấu điểu Giảo Tư, nó hận một phần, trên người Lộ Tiểu Thiền liền lưu lại một vết máu như khắc vào xương tủy.



Ấu điểu Giảo Tư hoảng loạn mà tiến tới cọ cọ Lộ Tiểu Thiền, liếm vết thương của y, sau đó nó hiểu rõ hết thảy hận ý của chính nó đều sẽ thực thi ngay trên người Lộ Tiểu Thiền, nó càng quan tâm Lộ Tiểu Thiền, thì càng không thể tiếp tục hận.




Suốt dọc đường đi Thư Vô Khích chưa bao giờ lo chuyện bao đồng, không để ý sống chết của người khác, lúc đó vì sao lại tới cứu y?



"Ta cũng không biết... Hiện tại nghĩ lại, đại khái là không muốn sau này không còn ai dùng Thanh điểu đưa thư cho ta đi."



"Ồ." Lộ Tiểu Thiền bỗng nhiên có chút rầu rĩ trong lòng, bản thân cũng không hiểu tại sao, rất muốn ôm chặt lấy Thư Vô Khích.



"Nhưng mà sau khi ta cứu ngươi, ngươi cũng không dùng Thanh điểu đưa thư tới nữa."



Viền mắt Lộ Tiểu Thiền đỏ lên, y tựa hồ thấy được trong những đêm trăng lạnh lẽo, Thư Vô Khích đứng ở trước cửa sổ chờ Thanh điểu của y, nhưng mỗi một ngày trôi qua đều không thấy đâu.



"Ta đã biết Diệp Hoa Nguyên Tôn cho ta tiến vào "thế giới Lộng Trần" là có dụng ý gì rồi."



Độ một vật, mà độ vạn vật.



"Một vật" này cũng không phải ánh sáng thiện ác trong nhất niệm, mà là Thư Vô Khích.



—— giữ một người, liền bảo hộ được muôn người.



"Có dụng ý gì?" Thư Vô Khích cúi đầu hỏi.



"Hắn muốn ta quý trọng ngươi."



Lộ Tiểu Thiền híp mắt nở nụ cười.



Y đã xác định được chính mình đã từng là người nào.



Truyền thuyết về quá khứ nhiều như vậy, thế nhưng trôi qua chính là trôi qua.



Thư Vô Khích không muốn nhắc lại những thứ đã qua, không phải bởi vì hắn muốn che giấu Lộ Tiểu Thiền cái gì, mà là hắn không muốn khơi dậy khoảnh khắc chia lìa giữa sống và chết.



"Sau này ta sẽ rất lợi hại, ta sẽ bảo vệ ngươi." vẫn là lần đầu tiên Lộ Tiểu Thiền thốt ra lời thề son sắt như thế.



"Ừm." Thư Vô Khích nhẹ nhàng đáp lại một câu, liền rơi vào trong tâm Lộ Tiểu Thiền.



Diệp Xuyên chấn động, dẫn tới bát phương rung động.



Trên Nam Ly Cảnh Thiên, Miểu Trần Nguyên Quân giơ tay che ánh sáng.



"Linh khí thế gian đều hướng về Diệp Xuyên, xem ra Diệp Hoa Nguyên Tôn còn chưa tịch diệt."



Dạ Lâm Sương phía sau nàng mở miệng hỏi: "Sư phụ... Có thể tác động đến bốn phương tám hướng, hấp dẫn linh khí vạn vật, có phải là có chí kiếm xuất thế?"



Miểu Trần Nguyên Quân gật đầu cười: "Trong tứ phương Kiếm Tông, Đông Khư cùng Bắc Minh bỏ không đã lâu. Vô Ý Cảnh Thiên Ương Thương mặc dù tay cầm chí kiếm uy lực to lớn nhất, nhưng lại mất đi ý niệm với thương sinh. Tu vi của ta bất quá cũng chỉ tới tầng thứ ba cảnh giới "Đại Thế", Tây Uyên Kiếm Tông từ sau đại chiến Tiên Ma ngàn năm trước, vẫn bế quan dưỡng thương. Cho nên thanh chí kiếm này, cực kì quan trọng để Tiên môn chúng ta khắc chế Tà thần Hỗn Độn."



"Chỉ là không biết nó thuộc về người phương nào."



"Chí kiếm có linh, sẽ không chọn lầm người."



Trên bầu trời, phong vân biến chuyển, tầng mây dày nặng, phảng phất ẩn chứa thiên quân vạn mã, muốn đem tà niệm trong thế gian một hơi quét sạch.



Bên trong Chấp Ngô Sơn Trang, Giang Vô Triều đang quỳ trước tĩnh thất của trang chủ Lăng Niệm Ngô.



Linh khí hội tụ thành tầng tầng lớp lớp trên bầu trời, chảy vào trong mây, khí thế bàng bạc.



Giang Vô Triều ngẩng đầu nhìn lên, ngạc nhiên trước cảnh tượng này.



Cửa tĩnh thất bị đẩy ra, gánh nặng vạn cân chậm rãi được gỡ bỏ.



Một thân ảnh mặc trường sam trắng không nhanh không chậm bước tới.



"Sư phụ! Diệp Xuyên có dị động!"



Nam tử được linh quang bao bọc, mặt mày tuấn tú, như ngô đồng dưới trăng.



"Diệp Xuyên chính là nơi Diệp Hoa Nguyên Quân quy nguyên, sao có thể có dị động? Nếu như Diệp Xuyên chấn động, hiển nhiên là có chí kiếm xuất thế."



Thanh âm trong trẻo vang lên, như mưa phùn trên lá ngô đồng tụ lại thành dòng nước nhỏ, theo gió mà rơi xuống, thấm vào đất đá.



"Nhưng theo đệ tử được biết, thế gian phàm là người bước vào đại tu, đều đã có kiếm của riêng mình. Như vậy chủ nhân của thanh chí kiếm này là ai?"



Lăng Niệm Ngô cười nhạt một tiếng: "Ngươi có biết đại tu chân chính là gì hay không?"



"Diệt tà ma, trấn Hỗn Độn! Bảo hộ thiên hạ thương sinh!"



"Ai có thể làm được?" Lăng Niệm Ngô lại hỏi.



"Đương nhiên... Đương nhiên là Kiếm Tông Ương Thương của Vô Ý Cảnh Thiên."



Lăng Niệm Ngô bỗng nhiên nở nụ cười, Giang Vô Triều lần đầu tiên nhìn thấy sư phụ mình lộ ra nụ cười như thế.



Đó là nỗi thê lương sau khi trải qua cực hạn thống khổ.



"Trong lòng Ương Thương chưa từng có thương sinh. Hắn đã từng bảo hộ thương sinh, nhưng đó chẳng qua là thói quen mà các đời Kiếm Tông dạy cho hắn mà thôi. Vì có được thứ hắn muốn, thương sinh có diệt hắn cũng sẽ không rơi một giọt nước mắt."



Lăng Niệm Ngô bước từng bước ra ngoài, hắn ngẩng đầu lên, nhìn bầu trời vô tận.