Rượu Chàng Tiên

Chương 50 : Mười phần mạnh mẽ, trăm bẻ không cong là đây sao!

Ngày đăng: 03:22 19/04/20


Giang Vô Triều ở phía sau Lăng Niệm Ngô, vẫn còn đang suy tư lời nói mới vừa rồi của hắn.



"Sư phụ... Ở trong lòng ngài, đại tu là gì?"



"Xả thân vì nghĩa. Độ một người, mà độ muôn người."



Nói xong, Lăng Niệm Ngô liền xoay người lại đối diện với Giang Vô Triều mà nói: "Nửa tháng sau, chúng ta liền xuất phát tới Tây Uyên."



"Đúng vậy. Kiếm Tông Hạo Phục của Tây Uyên Cảnh Thiên đã bế quan hơn một ngàn ba trăm năm. Hiện tại vẫn không có dấu hiệu xuất quan. Tây Uyên Cảnh Thiên muốn chọn ra chưởng kiếm để thống lĩnh các Huyền môn ở Tây Uyên. Môn hạ tam đại đệ tử của Kiếm Tông Hạo Phục tranh chấp không ngớt, điều này gây bất lợi cho việc đối kháng tà chúng."



"Tây Uyên Pháp Ninh Chân Quân thỉnh Tiên môn có danh vọng của tứ phương đến, chính là hi vọng dưới sự chứng kiến của các môn phái, quá trình chọn lựa chưởng kiếm có thể diễn ra công bằng, đồng thời tránh cho tam đại đệ tử của Hạo Phục diễn cảnh đồng môn tương tàn." Lăng Niệm Ngô nói.



"Sư phụ yên tâm, đồ nhi sẽ chuẩn bị thỏa đáng."



Mà lúc này bên trong Thái Lăng Các, Côn Ngô vốn đang bàn giao việc luyện đan cho đệ tử bỗng nhiên lao ra cửa, gọi linh thú Cửu Diêu, bay lên các tầng mây.



Hắn ngóng nhìn về phương hướng của Diệp Xuyên, thở ra một hơi.



"Xem ra ngươi đã có được chí kiếm của chính mình. Làm sư huynh, không muốn ngươi gánh vác quá nhiều, cũng không cần ngươi lấy thiên hạ làm ý niệm, chỉ cần ngươi có thể tay cầm kiếm này, bảo vệ tâm của chính mình là tốt rồi."



Sau chín chín tám mươi mốt ngày, dung nham bên trong Sí Diệp Sơn cuốn lấy thanh kiếm kia chầm chậm bay lên.



Bầu trời sấm vang chớp giật, một cơn mưa lớn tuôn đổ, thấm đẫm toàn bộ rạn nứt do nóng đến khô cạn tại Diệp Xuyên.



Linh hải sôi trào giống như được an ủi, yên tĩnh trở lại.



Thanh kiếm kia chầm chậm bay lên, lẳng lặng mà phiêu diêu phía trên linh hải, không trung ở trên linh hải rơi xuống ảnh ngược.



Khiến người không nhận ra, thanh kiếm này rốt cuộc là ở bên trong linh hải, hay là ở bên trong mây trời.



Linh hải càng yên tĩnh, nhịp tim của Lộ Tiểu Thiền càng rộn ràng.



Thư Vô Khích vỗ vỗ cổ Lộc Thục, Lộc Thục bay xuống, áp sát vào linh hải.



Lộ Tiểu Thiền nghiêng người cúi đầu, chớp mắt xẹt qua liền một phát bắt được kiếm.



Thư Vô Khích giữ sẵn eo của y, để cho y không phải rơi xuống.



Linh hải theo sự rời đi của Vô Ngân kiếm, tạo nên một đợt sóng lăn tăn.



Thời điểm Lộ Tiểu Thiền quay đầu lại, phát hiện linh hải bên trong Sí Diệp Sơn từ từ biến mất.



Tuệ nhãn của y có thể nhìn thấy linh khí trải rộng toàn bộ Diệp Xuyên, chảy vào trong đất, trổ sinh cỏ cây hoa lá, chảy vào trong khe, dẫn ra suối nguồn.



Diệp Xuyên không một ngọn cỏ, bỗng chốc sinh cơ bừng bừng.



"Diệp Hoa Nguyên Tôn đâu?" Lộ Tiểu Thiền hỏi.



"Việc của hắn đã xong, hồn liền trở về cùng trời đất." Thư Vô Khích đáp.



Lộ Tiểu Thiền cúi đầu, nắm chặc kiếm trong tay.



Tựa như cùng thiên hạ sinh linh tương thông, ngón tay Lộ Tiểu Thiền vừa chạm vào mũi kiếm, toàn bộ thanh kiếm liền cộng hưởng phát ra vô số linh âm du dương trùng điệp.



Tâm hồn cùng huyết nhục của y phảng phất như được tinh lọc, cả người đều nhẹ nhàng đi không ít.



Thanh kiếm này không hề tầm thường.



Y gặp qua Minh Lan kiếm của Giang Vô Triều, cũng tự tay chạm vào Lâm Sương kiếm của Dạ Lâm Sương.



Thế nhưng thời điểm y nắm lấy thanh kiếm này, sâu trong nội tâm của y xuất hiện một thanh âm.



—— ta là kiếm thuộc về ngươi.



Ngón tay Lộ Tiểu Thiền cẩn thận vuốt ve thân của Vô Ngân kiếm, giống như chạm vào linh hồn của chính mình.



"Vô Khích ca ca! Thanh kiếm này... sao giống như chưa có khai phong?"



Thư Vô Khích vươn tay sờ sờ đầu Lộ Tiểu Thiền: "Không phải ai cũng có thể khai phong chí kiếm, trừ ngươi ra. Chừng nào ngươi khai thông, nó liền khai phong."



"Cái gì? Còn muốn ta khai thông? Ngươi đem đầu của ta mở ra, ta liền khai thông!"



"Đừng nghịch."



Tuy rằng Lộ Tiểu Thiền có thể dùng tuệ nhãn nhìn thấy linh quang mà thanh kiếm này ngưng tụ, nhưng trong mắt người ngoài, nó chỉ là một thanh kiếm bình thường, hơn nữa còn chưa khai phong.



"Diệp Hoa Nguyên Tôn thật là, nếu đã rèn thân kiếm, vì sao không giúp ta rèn luôn chuôi kiếm cho ra hình ra dạng chứ!"



Lộ Tiểu Thiền tuy rằng trên miệng ghét bỏ linh tinh, nhưng trong lòng lại đối với Diệp Hoa Nguyên Tôn hết sức kính trọng.



Y biết, Diệp Hoa Nguyên Tôn mới thật sự là tiên nhân đắc đạo.



"Ngươi thích chuôi kiếm thế nào?" Thư Vô Khích hỏi.




Lộ Tiểu Thiền bắt lấy tay Thư Vô Khích, nắm thật chặt, vui sướng chạy về phía trước.



"Tiểu Thiền chậm một chút."



Mắt thấy y sắp sửa vấp phải đá vụn mà té ngã, Thư Vô Khích không thể không nhanh chóng kéo y trở lại.



Lộ Tiểu Thiền quay đầu cười vui vẻ.



"Vô Khích ca ca, ngươi biết không, lần trước lúc cùng ngươi tham gia hội rước đèn, thời điểm nghe pháo hoa, ta chỉ muốn lôi kéo ngươi thế này."



"Lôi kéo ta?"



"Đúng. Trong lúc ta thưởng thức, nghe thấy, nhìn thấy những thứ tốt đẹp, ta muốn ngươi cũng ở bên cạnh ta."



Thư Vô Khích ngẩn người tại chỗ, nhìn khuôn mặt tươi cười của Lộ Tiểu Thiền.



Bất thình lình, Lộ Tiểu Thiền lại lôi kéo hắn, hắn liền lảo đảo một cái.



Lộ Tiểu Thiền cười như hoa nở: "Vô Khích ca ca, ngươi thất thần! Ngươi vừa nãy nghĩ gì thế!"



"Ta đang nghĩ về ngươi."



Nụ cười của Lộ Tiểu Thiền càng lúc càng tươi rói.



Chương Thành quả nhiên phù hợp với mong đợi của Lộ Tiểu Thiền.



Cho dù là buổi tối, trong tửu lâu vẫn chật kín khách, ven đường đủ loại hàng quán, còn có cả giang hồ đang biểu diễn xiếc và ảo thuật.



Lộ Tiểu Thiền một bên lôi kéo tay Thư Vô Khích, một bên chui vào bên trong.



Thư Vô Khích không thích nơi đông người, cũng không thích Lộ Tiểu Thiền cùng những người không liên quan đụng chạm lẫn nhau, hắn trực tiếp lôi kéo Lộ Tiểu Thiền trở về.



"Vô Khích ca ca! Ta còn chưa thấy gì cả!"



"Trò mèo, có cái gì hay mà xem."



Lộ Tiểu Thiền nghiêng đầu, nhìn thấy một vị phụ thân đem hài tử khiêng lên trên vai, vì vậy kéo kéo Thư Vô Khích nói: "Ngươi cõng ta đi! Ngươi cõng ta lên, ta liền có thể nhìn thấy!"



Thư Vô Khích còn chưa kịp cúi người xuống, Lộ Tiểu Thiền đã không thể đợi được nữa mà dùng cả tay chân trèo lên.



Thư Vô Khích giữ lấy đầu gối của y, đẩy y hướng lên trên, đưa lưng cho y trèo lên.



Lộ Tiểu Thiền hai tay giữ lấy bả vai Thư Vô Khích, tràn đầy phấn khởi.



Thì ra là đang diễn xiếc dùng ngực đập nát tảng đá lớn a!



Lộ Tiểu Thiền đã sớm biết loại xiếc này, thế nhưng người cha và cô con gái diễn xiếc lại nói một đoạn cố sự khiến người nghe thương tâm, người gặp rơi lệ.



Cô nương này bị ác bá trong thành nhìn trúng, ác bá cố ý tìm cớ, nói là cha của cô nương trong lúc biểu diễn đụng bị thương eo ác bá. Ác bá đòi bồi thường mười lượng bạc, bọn họ diễn xiếc kiếm sống qua ngày làm sao đền nổi, ác bá liền nói muốn cô nương bán mình trả nợ.



Lộ Tiểu Thiền cũng không biết thật giả ra sao, chỉ nhìn thấy linh quang ảm đạm bao quanh người cha cùng cô con gái, trong lòng hẳn là thật sự khổ sở.



"Thanh âm của cô nương này quái quái... nhưng trong một chốc ta không nghĩ ra là quái ở chỗ nào..." Lộ Tiểu Thiền xoa nắn lỗ tai Thư Vô Khích.



Nói xong, người cha liền nằm ra mặt đất, cô con gái của hắn thật sự dời một khối đá lớn đặt lên trên người cha mình.



Lộ Tiểu Thiền không nhìn thấy vật chết, chỉ thấy người vây xem đều hét lên kinh ngạc, xem ra tảng đá kia phi thường nặng.



Cô nương vung lên chuỳ sắt, Lộ Tiểu Thiền vừa nhìn, không khỏi khẩn trương, một phát bắt được lỗ tai Thư Vô Khích.



"Vô Khích ca ca, ác bá kia rốt cuộc là nhân vật cỡ nào a? Cô nương diễn xiếc khí lực lớn như vậy, đến chuỳ sắt cũng có thể vung lên, trực tiếp đem ác bá kia bị đập một trận không phải là được rồi sao! Cần gì phải khổ cực diễn trò dùng ngực đập nát tảng đá lớn a!"



Thư Vô Khích bị y bắt được hai bên lỗ tai, sắc mặt không thay đổi, chỉ giữ lấy hai chân Lộ Tiểu Thiền, miễn cho y trái nghiêng phải ngó lắc lư mà té xuống.



Cô nương vung lên chuỳ sắt lớn, tảng đá rầm một tiếng liền vỡ ra.



Cha cô nương bắt đầu ho khan, được cô nương đỡ dậy thuận khí.



Dân chúng xem trò vui tựa hồ cảm thấy cuộc sống của bọn họ không dễ dàng, một đồng tiền, hai đồng tiền liên tục được ném ra.



Lộ Tiểu Thiền kéo kéo lỗ tai Thư Vô Khích, thấp giọng nói: "Vô Khích ca ca, tiền của ngươi đâu?"



"Bên trong thắt lưng có chút bạc vụn, là Côn Ngô đưa."



Lộ Tiểu Thiền ngay lập tức mò vào thắt lưng của hắn, tiện thể sờ soạng eo hắn một vòng.



Ban đầu y chỉ muốn tìm bạc vụn, thế nhưng sau đó sờ eo sờ tới phấn chấn tinh thần.



Đây chính là eo của Vô Khích ca ca a, tuy rằng không mềm, thế nhưng đặc biệt có cảm giác a!



Mười phần mạnh mẽ, trăm bẻ không cong là đây sao!