Rượu Chàng Tiên

Chương 54 : Mỗi thời mỗi khắc

Ngày đăng: 03:22 19/04/20


Lộ Tiểu Thiền bị Thư Vô Khích lôi kéo, rời khỏi Xuân Tiêu Các.



Tay Thư Vô Khích nắm lấy Lộ Tiểu Thiền, lực độ vừa vặn, bao phủ lấy tay y trong lòng bàn tay, nhưng lại không khiến y cảm thấy bị trói buộc.



Trong đầu Lộ Tiểu Thiền đều là câu "Muốn hôn ngươi" của Thư Vô Khích.



Bộ dạng Thư Vô Khích thoạt nhìn thanh lãnh, khiến đôi khi Lộ Tiểu Thiền sẽ lo lắng bản thân có quá kề cận hắn, chọc hắn phiền hay không.



Nhưng xem ra, cũng không phải vậy.



Lá gan Lộ Tiểu Thiền to lên, trực tiếp dừng bước, kéo lấy Thư Vô Khích.



"Vô Khích ca ca, thời điểm ngươi cùng ta ngồi trên lưng Lộc Thục, ngươi có muốn hôn ta hay không?"



Thư Vô Khích dừng bước, quay đầu lại nhìn y, nhưng không trả lời, ngay cả một tiếng "Ừm" cũng không.



Lộ Tiểu Thiền có chút mất mát mà cúi thấp đầu, nhỏ giọng nói: "Nhưng ta muốn hôn ngươi."



Y bước ngang qua người Thư Vô Khích, không ngờ Thư Vô Khích lại kéo lấy y.



"Ta cũng muốn."



Ánh mắt Lộ Tiểu Thiền lập tức sáng lên, xoay đầu lại: "Thật sự?"



"Thật sự."



"Thời điểm ngươi uống trà, ta cũng muốn hôn ngươi." Lộ Tiểu Thiền đợi không kịp mà tiến tới, kéo kéo vạt áo Thư Vô Khích, "Lúc ngươi hạ thấp hàng mi, đem cốc trà nâng lên, vừa ôn nhu vừa dễ nhìn. Ta rất muốn hôn ngươi."



Thư Vô Khích nắm thật chặt tay Lộ Tiểu Thiền, lòng bàn tay rất nóng.



"Vô Khích ca ca ngươi thẹn thùng nha!" Lộ Tiểu Thiền nhìn thấy linh khí bên trong đan hải của hắn phun trào, lan tràn khắp cơ thể, "Thời điểm ngươi thẹn thùng, ta càng muốn hôn ngươi!"



Nói xong, Lộ Tiểu Thiền thật sự kiễng chân lên, hôn một cái lên cằm của hắn.



Thư Vô Khích hít vào một hơi, lùi về phía sau nửa bước, nhìn Lộ Tiểu Thiền trước mặt.



Đôi mắt của y vẫn to tròn như thế, bên trong chứa đựng không phải phồn hoa khắp chốn, mà chỉ có một người là Thư Vô Khích hắn mà thôi.



"Lúc ngủ, ta cũng muốn hôn ngươi, trong mộng đều muốn hôn ngươi!"



Lộ Tiểu Thiền phát hiện mỗi lần bản thân nói muốn hôn Thư Vô Khích, linh khí quanh người Thư Vô Khích giống như được ánh sáng chiếu rọi trong đêm khuya tĩnh lặng, sóng nổi chập trùng.



Đây là lần đầu tiên kể từ khi Lộ Tiểu Thiền ở cạnh Thư Vô Khích, dùng tuệ nhãn nhìn rõ ràng tâm tình của hắn.



"Ừm."



Một tiếng "Ừm" này, vẫn như cũ không chập trùng sóng lớn, nhưng Lộ Tiểu Thiền nghe vào tai lại như cơn gió ấm áp mang theo hỉ hoan, như thanh âm hoa nở của ngàn cây vạn cây.



"Ngươi thì sao?" Lộ Tiểu Thiền hỏi.



Trong lòng như có vô số hòn đá, bùm bùm bùm rơi vào trong hồ nước.



"Mỗi thời mỗi khắc."



Nói xong, Thư Vô Khích cúi đầu, hôn y.



So với lúc nãy, nhiệt độ đầu lưỡi chạm vào môi Lộ Tiểu Thiền càng thêm nóng, phóng túng mà tiến quân thần tốc, Lộ Tiểu Thiền bị hắn hôn đến kiễng chân loạng choạng đỡ không nổi thân thể chính mình.



Thư Vô Khích đơn giản chỉ cần một tay liền bế y lên, tay Lộ Tiểu Thiền nắm thật chặc cổ áo Thư Vô Khích, Thư Vô Khích cúi đầu càng dùng sức ép tới, quấn quanh cùng châm ngòi, cứng rắn rồi lại mang theo ý tứ lấy lòng.



Lộ Tiểu Thiền choáng váng đầu óc.



Y cũng không biết thì ra cảm giác không thỏa mãn khi hôn một người là như thế này, nhưng đây cũng là chuyện khiến lòng y tràn đầy vui sướng.



Cổ họng Lộ Tiểu Thiền phát ra thanh âm nhẹ nhàng nỉ non, y không bắt được vạt áo Thư Vô Khích, trượt dần xuống phía dưới.



Thư Vô Khích một phát giữ lấy eo Lộ Tiểu Thiền, ngón tay cách lớp quần áo sắp bấu vào da thịt bên hông Lộ Tiểu Thiền.



Rời khỏi Xuân Tiêu Các, Thư Vô Khích liền không sử dụng thuật che mắt nữa, dẫn đến những lâu khách xung quanh đi ngang qua đều nhìn thấy bọn họ.



"Ôi, đây là công tử mới tới của Xuân Tiêu Các sao? Thật là hăng hái!"



"Bao nhiêu tiền để mua ngươi? Nói rõ đi, gia mang ngươi đi ra!"



Linh khí quanh thân Thư Vô Khích trong nháy mắt căng chặt, giống như muốn dâng trào nổ tung về bốn phương tám hướng.



Những lâu khách bị linh khí của hắn chấn động đều bay ra ngoài, đập vào trên tường, trên cột, phun ra máu tươi.



Thư Vô Khích một tay ấn Lộ Tiểu Thiền vào trong ngực, ánh mắt lạnh như băng đảo qua những người kia.



Lộ Tiểu Thiền thấy Thư Vô Khích nắm chặt đấm tay, liền biết hắn tức giận.



Y nhanh chóng kéo lấy tay hắn, nhỏ giọng nói: "Vô Khích ca ca, chúng ta về nhanh đi. Vốn không phải là hôn cho người khác xem."



Ngón tay Thư Vô Khích lúc này mới hơi buông lỏng, đến gần bên tai của y nói: "Vừa vặn, để ngươi luyện ngự kiếm mà đi một chút."




Lộ Tiểu Thiền vẫy vẫy tay.



Cũng bởi vì Thư Vô Khích ngồi ở bên trong, nên y mới dám phách lối như vậy nha.



Chương Hao mặc dù biết bản thân không phải đối thủ của y, nhưng có mấy lời vẫn phải nói rõ ràng.



"Vị đạo hữu này, ngươi mới đến liền tổn thương chưởng kiếm chúng ta, lại phách lối như vậy, hoàn toàn không để gia sư vào trong mắt, có phải là hơi quá đáng hay không? Oan gia nên giải không nên kết, các hạ vì sao không giao ra thuốc giải, chúng ta nước giếng không phạm nước sông!"



Lộ Tiểu Thiền đáp: "Chỉ là muốn vị chưởng kiếm "vô pháp vô thiên" kia của các ngươi thanh tâm quả dục, đương nhiên không quá đáng a."



"Nếu các hạ không chịu lấy ra thuốc giải, chúng ta đành phải từ biệt vậy!"



Nói xong, Chương Hao liền xoay người đi.



Bọn họ không còn kiếm, không cách nào ngự kiếm mà đi, chỉ có thể đi bộ trở về Chương Sơn Phái.



Chương Hao được sư đệ đỡ, thập phần chật vật, những đệ tử khác cũng mang theo đoạn kiếm gãy của mình.



"Bỗng nhiên nhớ đến một từ khúc — thất bại tan tác mà quay về!"



Lộ Tiểu Thiền ngự kiếm xuyên qua cửa sổ trở vào phòng, nhìn thấy Thư Vô Khích còn ngồi nghiêm chỉnh ở trước giường, dáng dấp kia giống hệt tân nương chờ tân lang đến vén khăn hỉ.



Lộ Tiểu Thiền nghĩ nghĩ, liền xoay người tại cửa sổ muốn trở ra ngoài.



"Tiểu Thiền, ngươi đi đâu vậy?"



"Mua đồ cho ngươi, lập tức trở về!"



Giằng co cả một buổi tối, chân trời đã nổi lên sắc trắng.



Lộ Tiểu Thiền tìm cả con đường, rốt cuộc tìm được một phường thêu đang chuẩn bị mở cửa.



"Ta muốn mua khăn hỉ!"



Bà chủ phường thêu bật cười.



"Tiểu lang quân, ngươi thật đúng là không thể chờ nổi nữa, sớm như vậy liền đến chọn lựa khăn hỉ?"



"Đúng đúng đúng, ta muốn khăn hỉ đẹp mắt nhất!"



Bà chủ lại cười: "Tiểu lang quân muốn cưới vợ sao? Cô nương xinh đẹp nhà ai khiến cho ngươi gấp gáp như vậy?"



Da mặt Lộ Tiểu Thiền vốn dày, nhưng lúc này đây nghĩ đến bộ dạng Thư Vô Khích rũ mi rũ mắt ngồi ở trên giường, mặt bỗng nhiên đỏ như trái cà chua.



"Chính vì quá đẹp! Nên mới sốt ruột! Tỷ tỷ ngươi giúp ta một chút, chọn cho ta một chiếc khăn hỉ thật đẹp đi!"



Bà chủ cười đến càng lợi hại hơn, nàng chọn ba bốn chiếc khăn hỉ đưa đến trước mặt Lộ Tiểu Thiền, nhưng đáng tiếc Lộ Tiểu Thiền không nhìn thấy đám khăn hỉ kia có cái gì bất đồng, chỉ có thể lấy tay cẩn thận xoa xoa.



"Trên chiếc khăn hỉ thứ nhất, thêu chính là bức tranh trăm năm hảo hợp. Tiểu lang quân thích không?"



"Ừm... Không thích trăm năm hảo hợp..." Lộ Tiểu Thiền lắc lắc đầu.



"Tại sao a?" Bà chủ lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.



Có ai không hy vọng trăm năm hảo hợp a?



"Trăm năm quá ngắn! Ta muốn ngàn năm vạn năm, đời đời kiếp kiếp đều hảo hợp!"



Bà chủ ngẩn người, không nhịn được dùng cây thước gõ nhẹ một cái lên đầu Lộ Tiểu Thiền: "Tiểu lang quân ngươi cũng quá tham đi! Phải biết tâm bất biến trăm năm đã là rất hiếm có rồi! Huống hồ ngàn năm vạn năm?"



Lộ Tiểu Thiền cúi đầu nở nụ cười.



Nếu như những gì Diệp Hoa Nguyên Tôn cho y thấy không sai, như vậy Thư Vô Khích đã đợi y suốt một ngàn ba trăm năm.



"Hì hì, ta chính là tham lam. Đối với người mà mình thích nhất, tự nhiên có lòng tham! Thế còn cái này, trên chiếc khăn hỉ này thêu cái gì?"



"Chim liền cánh, tiểu lang quân thích không?"



"Không thích." Lộ Tiểu Thiền lại lắc đầu.



"Tại sao a?"



"Thời thượng cổ, gặp chim liền cánh, là dấu hiệu của đại hồng thuỷ. Hậu thế xem chúng bỉ dực song phi, liền cảm thấy tương tự ái tình."



Hơn nữa chim liền cánh có cái gì tốt, bay cùng nhau, cũng không phải ôm nhau.



"Ngươi này tiểu lang quân, không biết đang suy nghĩ cái gì a! Vậy cái này thì sao?"



"Cái này là cái gì?"



"Uyên ương giao cổ! Tiểu lang quân ngươi có hiểu hay không a?" Bà chủ cố ý kéo dài ngữ điệu, muốn nhìn xem Lộ Tiểu Thiền có thẹn thùng hay không.



Ai ngờ Lộ Tiểu Thiền lập tức vỗ tay: "Giao cổ tốt! Giao cổ tốt! Còn bức nào thêu uyên ương thân thiết nữa không a!"