Rượu Chàng Tiên

Chương 55 : Ngươi muốn làm sao cưới ta

Ngày đăng: 03:22 19/04/20


Lần này ngược lại là bà chủ đỏ bừng mặt: "Trong đầu ngươi đều đang nghĩ cái gì a!"



"Nghĩ về bảo bối trong lòng ta a." Lộ Tiểu Thiền cố ý say mê mà xoa xoa lồng ngực của mình.



Bà chủ đem khăn hỉ gói kỹ, ấn vào trong lồng ngực Lộ Tiểu Thiền: "Ngươi a! Tuổi còn trẻ, gặp được cô nương xinh đẹp liền động lòng, kêu la đời đời kiếp kiếp. Một đời rất dài, ngươi vừa ý nàng lúc nàng còn trẻ đẹp, nhưng có thể vừa ý nàng lúc nàng không còn tươi trẻ hay không?"



"Ta vừa ý khuôn mặt của hắn, còn có eo cùng chân dài mạnh mẽ!" Lộ Tiểu Thiền khoa tay trong không khí một cái, "Ta còn vừa ý trà hắn uống, chăn hắn ngủ, lời hắn nói, mùi vị trên người hắn. Cái gì của hắn ta cũng vừa ý."



Nói xong, Lộ Tiểu Thiền buông xuống bạc vụn liền xoay người tính rời đi, bất thình lình nhìn thấy Thư Vô Khích đứng ở cửa, yên tĩnh nhìn y.



"Vô Khích ca ca!" Lộ Tiểu Thiền nghĩ nghĩ, đang muốn chạy tới ôm lấy hắn, ai ngờ bị bậc cửa ngáng chân một cái, té sấp mặt xuống đất.



Thư Vô Khích lập tức vươn tay vớt y lên.



"Cẩn thận một chút."



"Bởi vì ta không nhìn thấy a!"



Lộ Tiểu Thiền nắm vạt áo Thư Vô Khích đứng dậy.



Bà chủ lúc này mới phát hiện, tiểu lang quân không nhìn thấy.



Người này không nhìn thấy, tại sao còn có thể cười đến vui vẻ như vậy chứ?



Không nhìn thấy cũng tốt, đôi mắt không nhìn thấy bề ngoài rực rỡ giả tạo, trong lòng liền có thể quý trọng thứ quan trọng nhất.



"Vô Khích ca ca tại sao ngươi ra đây? Không phải kêu ngươi ở trong phòng chờ ta sao?"



Lộ Tiểu Thiền ngẩng đầu lên hỏi.



"Sợ ngươi té ngã." Thư Vô Khích nắm thật chặt tay Lộ Tiểu Thiền, cúi đầu, tầm mắt rơi xuống bọc giấy lộ ra một góc trong ngực Lộ Tiểu Thiền.



Bên trong bọc giấy, chính là chiếc khăn hỉ.



"Tiểu Thiền... Ngươi muốn thành thân sao?"



"Đúng vậy! Thành thân, là có thể mỗi ngày bắt nạt tức phụ nhi của ta rồi!" Lộ Tiểu Thiền híp mắt cười, như đang nghĩ đến chuyện cực kỳ vui vẻ, cái trán cọ cọ trên cánh tay Thư Vô Khích.



Thư Vô Khích không nói gì, chỉ lôi kéo Lộ Tiểu Thiền đi về phía trước, còn thiếu chút nữa đụng phải người.



Lộ Tiểu Thiền kéo kéo hắn: "Đi bộ chậm lắm! Chúng ta ngự kiếm phi hành đi!"



Nói xong, Lộ Tiểu Thiền liền nhảy lên kiếm của mình, kiếm đã lơ lửng trên cao một trượng, Thư Vô Khích vẫn không có ý định đi lên.



"Vô Khích ca ca?"



"Tiểu Thiền, ta sẽ không để ngươi cưới người khác."



Thư Vô Khích bỗng nhiên ngẩng đầu, đáy mắt mang theo một loại quyết tuyệt cùng bình tĩnh.



Phảng phất như thể chỉ cần Lộ Tiểu Thiền muốn rời khỏi, hắn sẽ đem y lôi xuống, thu hồi kiếm của y, khiến cho y nơi nào cũng không thể đi.



"Tại sao ta phải cưới người khác a! Ta cưới ngươi là được rồi! Nhanh lên nhanh lên! Chúng ta quay về khách sạn!" nét mặt Lộ Tiểu Thiền hưng phấn, "Uyên ương giao cổ! Hì hì!"



Thư Vô Khích sửng sốt một chút, liền nhảy lên, rơi xuống phía sau Lộ Tiểu Thiền, trong nháy mắt hai người đã đến trước cửa sổ phòng trọ.



Lộ Tiểu Thiền nhảy vào, xoay người lại còn không quên kéo tay Thư Vô Khích.



Thư Vô Khích siết chặt lấy những ngón tay của Lộ Tiểu Thiền, từ cửa sổ nhảy vào, bộ dáng cúi đầu, giống như tân nương tử bước xuống kiệu hoa.



Lộ Tiểu Thiền liếm môi một cái, trong đầu mơ tưởng viển vông.



Thư Vô Khích lôi kéo Lộ Tiểu Thiền về tới bên giường, đạm nhiên mà ngồi xuống, thế nhưng Lộ Tiểu Thiền lại biết Thư Vô Khích không thong dong giống như dáng vẻ thoạt nhìn của hắn.



"Vô Khích ca ca, lòng bàn tay ngươi thật là nóng."



Lộ Tiểu Thiền vừa dứt lời, Thư Vô Khích bỗng nhiên đem y lôi qua, lực cánh tay của hắn rất lớn, trực tiếp bắt lấy eo của Lộ Tiểu Thiền, đem cả người y đều bế lên, để y mặt đối mặt mà ngồi trên người chính mình, hai đầu gối liền quỳ trên giường nhỏ.



"Tiểu Thiền, ngươi muốn làm sao cưới ta?"



Thư Vô Khích hơi ngẩng mặt lên, nhìn Lộ Tiểu Thiền bởi vì ngồi trên người mình mà cao hơn một chút.


"Chương Dung Tu, ngươi dầu gì cũng là chưởng môn một phái, thân trói buộc với phúc lợi một phương. Khách sạn này ngươi muốn hủy liền hủy, ngươi có hỏi qua chưởng quầy khách sạn có đồng ý cho ngươi hủy sao? Ngươi có nghĩ tới người trong khách sạn sẽ bị thương sao? Mạng người trong mắt ngươi lại thấp hèn như vậy? Ta thấy kẻ vô pháp vô thiên thật sự không phải nhi tử ngốc nghếch của ngươi, mà là ngươi Chương Dung Tu!"



"Nếu đã ở trên địa giới Chương Sơn Phái ta, tự nhiên là Chương Dung Tu ta nói một không có hai!"



Chương Dung Tu cẩn thận đánh giá thiếu niên trước mặt, y thoạt nhìn bất quá mười lăm, mười sáu tuổi, chứng tỏ y từ thuở niên thiếu đã kết đan, rất sớm đã bước tới cảnh giới "Nhập Thế", coi như đến cảnh giới "Tá Thế", cũng chỉ có thể là sơ kỳ. Bằng không cao thủ trẻ tuổi như vậy, đã sớm nổi danh khắp các Tiên môn, bản thân hắn sao có thể chưa từng nghe qua tiên hào của y đây?



Vì vậy Chương Dung Tu đã xếp Lộ Tiểu Thiền vào hàng tân tú của Thái Lăng Các.



Nếu đã là cây non mới vừa trưởng thành, chính mình đem hết toàn lực còn không dạy dỗ được y sao?



Sau đó chính mình lại viết một phong thư gửi đến Thái Lăng Các, tiên phát chế nhân, giả ý xin lỗi, kì thực trách tội Côn Ngô không giáo dục đệ tử cho tốt, để người đến địa giới Chương Sơn Phái làm xằng làm bậy.



Thời điểm đó chính mình áy náy cũng đã nói, trạng cũng đã cáo, Côn Ngô cũng không thể làm gì được hắn.



Nghĩ đến đây, Chương Dung Tu càng thêm quyết tâm, phải sửa trị Lộ Tiểu Thiền ra trò.



"Ha ha ha ha!" Lộ Tiểu Thiền vòng tay ra phía sau kéo kéo ống tay áo Thư Vô Khích, "Vô Khích ca ca, ngươi có nghe thấy không? Ta xem cái tên Chương Dung Tu này thật không biết trời cao đất rộng là gì! Coi chính mình là chưởng môn một phái, liền có thể một tay che trời? Không biết Tiên môn trong thiên hạ hơn ngàn, ngọa hổ tàng long, hắn chỉ là chưởng môn một phái với mấy trăm năm tu vi, liền cảm thấy bản thân có thể vô pháp vô thiên?"



"Ta thấy không biết trời cao đất rộng chính là ngươi đó tiểu oa nhi!"



Lời vừa dứt, Chương Dung Tu bỗng nhiên vung kiếm, một đạo kiếm trận ập tới.



Kiếm trận đi đến chỗ nào, dư âm liền phá vỡ nhà cửa hai bên đường đến đó, ngói vụn tung bay, từng mặt từng mặt vách tường sụp xuống.



Người dân ở trong nhà không thể không ôm đầu tránh né.



Lộ Tiểu Thiền nhíu mày, Thư Vô Khích sau lưng không nói một lời, nhưng bàn tay trên eo Lộ Tiểu Thiền lại ấn ấn, ý bảo y nhanh chóng xuất kiếm.



Nói cách khác, Thư Vô Khích cho rằng, Lộ Tiểu Thiền vẫn có thể đối chiến cùng Chương Dung Tu.



Ngẫm nghĩ, nếu như một ngàn ba trăm năm trước mình thật sự là Ly Triệt Quân, như vậy bản thân y có tới sáu trăm năm tu vi, nghe nói năm đó Thư Vô Khích vì bảo vệ nguyên đan của y, đã độ sáu trăm năm tu vi vào.



—— hơn ngàn năm tu vi này, còn không đấu lại một Chương Dung Tu hay sao?



Lá gan của Lộ Tiểu Thiền to lên, điều khiển đan hải của chính mình, ngưng tụ linh khí, mũi chân điểm nhẹ trên thân kiếm, một đạo Phi Thoan kiếm trận mở ra tại mũi kiếm, biến thành lá chắn cực lớn, mạnh mẽ cản lại kiếm trận của Chương Dung Tu.



Thế nhưng Lộ Tiểu Thiền chung quy vẫn xem thường Chương Dung Tu, kiếm trận của đối phương trong nháy mắt liền biến hóa lan tràn, hình thành vô số kiếm trận nhỏ bé, bỗng chốc hướng về phía Lộ Tiểu Thiền.



"Tiểu Thiền." Thư Vô Khích siết chặt eo Lộ Tiểu Thiền.



Lộ Tiểu Thiền bị hắn bóp đến ngứa ngáy trong lòng, có chút muốn bất chấp tất cả mà quay đầu lại hôn Thư Vô Khích một cái, nhưng thanh âm Thư Vô Khích lại vô cùng nghiêm túc.



Xem ra nếu như y không thu thập tốt Chương Dung Tu, chỉ sợ Thư Vô Khích sẽ không cho y hôn.



Lộ Tiểu Thiền thở ra một hơi, nín thở ngưng thần, nín thở ngưng thần, cũng học theo bộ dáng Chương Dung Tu biến hóa kiếm trận của mình.



Chỉ là năng lực điều khiển kiếm trận của y không bằng Chương Dung Tu, kiếm trận của y chỉ hóa thành kiếm trận ở bốn phía, cản lại công kích từ Chương Dung Tu.



Nhưng cho dù là thế, ở trong mắt Chương Dung Tu, Lộ Tiểu Thiền có thể trong nháy mắt biến hóa kiếm trận, tu vi sâu không thấy đáy.



Chỉ có Lộ Tiểu Thiền biết trên lưng mình đã đổ một tầng mồ hôi mỏng, bởi vì thiếu chút nữa y không cản được Chương Dung Tu.



Chương Dung Tu không biết thân phận của Lộ Tiểu Thiền, không cách nào bình luận đến cùng tu vi của mình có thể thắng nổi Lộ Tiểu Thiền hay không, vì vậy lại mở miệng dò hỏi: "Nếu ngươi nói ngươi là đệ tử Thái Lăng Các, vậy ngươi nói xem rốt cuộc tiên hào của ngươi là gì!"



Thính giác của Lộ Tiểu Thiền nhạy bén, tự nhiên cảm nhận được trong giọng nói hung hăng của Chương Dung Tu ẩn chứa không tự tin.



"Lãn Mộng Quân a."



"Nói bậy! Tiên hào của những đệ tử đến cảnh giới "Tá Thế" bên trong Thái Lăng Các, ta đều biết rõ! Chưa từng nghe qua cái gì mà "Lãn Mộng Quân"! Hơn nữa nếu ngươi là y tu, tại sao không dùng y chú, mà lại là kiếm trận! Ta xem ngươi vốn vàng thau lẫn lộn, mượn danh Thái Lăng Các, đến địa giới Chương Sơn Phái ta làm xằng làm bậy!"



Lộ Tiểu Thiền mở to hai mắt, y lần đầu tiên nhìn thấy có người diễn trò đổi trắng thay đen như vậy.



"Ta thấy kiếm trận của ngươi không đấu lại bản quân đi?" Lộ Tiểu Thiền cong cong khóe miệng vui vẻ, "Kiếm trận của bản quân, xuất từ danh môn, ngươi đánh không lại cũng không mất mặt gì! Nếu ngươi muốn thử y chú của bản quân, vậy bản quân thành toàn cho ngươi!"



Trùng Tiêu kiếm trận cùng Thái Lăng Trùng Tiêu chú đều cùng một mạch.



Hai thứ này, chính mình đều có chút thành tựu, hơn nữa đều có kinh nghiệm thực chiến.



Chương Dung Tu cho là Lộ Tiểu Thiền giả mạo đệ tử Thái Lăng Các, mượn cơ hội này tìm cho mình một bậc thang đi xuống, không ngờ lại đụng phải cạnh sắc.



Lộ Tiểu Thiền lần thứ hai ngưng thần, ngón tay điểm một cái trong không khí, linh khí từ đầu ngón tay tràn ra, chỉ thấy nước trong những cái lu vỡ vụn hai bên đường nguyên bản đang ồ ạt chảy ra ngoài, bỗng chốc hóa thành vô số dòng chảy nhỏ, hướng lên không trung, bị hút vào bên trong y chú.