Rượu Chàng Tiên

Chương 59 : Da ngươi dày sao?

Ngày đăng: 03:22 19/04/20


Tâm Lộ Tiểu Thiền trong nháy mắt giống như bị nhéo, rồi bị lôi kéo, phảng phất như linh hồn đều muốn nứt ra.



"Tiểu Thiền, tại sao ngươi khóc?"



Đầu ngón tay Thư Vô Khích lướt qua hai má Lộ Tiểu Thiền, mi tâm nhíu lại.



"Ta... Ta chỉ là đang nghĩ, thời điểm Lăng Nguyên Chân Quân tịch diệt, nhất định... nhất định rất muốn nhìn thấy Kiếm Tông một lần cuối."



Thư Vô Khích ôm Lộ Tiểu Thiền vào trong lòng, vỗ vỗ lưng y.



Mạc Thiên Thu thở dài một hơi: "Tu được ngàn năm vạn năm thì lại thế nào. Đối với hai vị tiên thánh mà nói, còn không bằng mấy chục năm thời gian "nguyện có được tâm người, bạc đầu không phân ly"."



"Cho nên, dưới mảng vực sâu này, chính là Ma đô của Tà thần Hỗn Độn?"



Lộ Tiểu Thiền nheo mắt lại, chẳng trách nhìn thấy tà khí như có như không.



Nhưng tà khí này quá sâu, sợ là cả mấy vạn dặm, bằng không với tuệ nhãn của Lộ Tiểu Thiền, sao có thể nhìn đến không rõ ràng như vậy.



"Đúng thế. Nhưng vì ngăn cản không cho Tà linh bên trong Ma đô đi ra, vị Kiếm Tông Ương Thương đầu tiên đã phong ấn nó. Sau đó Tây Uyên Kiếm Tông xây dựng Trùng Loan Cung trên vách núi này, chính là vì trấn thủ lối vào Ma đô."



"Thì ra là như vậy." Lộ Tiểu Thiền gật gù.



Xem ra Tây Uyên là pháo đài phòng ngự tà chúng Ma đô a.



"Đi thôi, chúng ta đi vào."



Mạc Thiên Thu vung lên một vệt cười yếu ớt, mang theo đệ tử trong môn ngự kiếm tiến vào.



Lối vào Trùng Loan Cung là một mảng hư không, chỉ có tu vi đến cảnh giới nhất định, mới có thể xuyên qua vùng hư không này mà tiến vào.



Lộ Tiểu Thiền vốn đang lo lắng tu vi của mình không đủ, thế nhưng không nghĩ tới dễ như trở bàn tay liền xuyên qua.



Mạc Thiên Thu chỉ dẫn theo sáu tên đệ tử, trong đó bao gồm cả Lộ Tiểu Thiền và Thư Vô Khích, bọn họ đều thành công xuyên qua cánh cửa kia.



Bên trong Trùng Loan Cung xung quanh đều là vách đá, dọc theo vách đá có dòng nước nhỏ róc rách chảy xuống, đó chính là mạch nước của Tây Uyên.



Bên trong tòa cung điện này phảng phất hội tụ toàn bộ linh khí của Tây Uyên, ngay cả hơi nước cũng mang theo một tầng linh quang mỏng manh.



Giữa màn hơi nước lấp lánh ánh sáng, có thể nhìn thấy vô số bươm bướm uyển chuyển nhảy múa, cảnh tượng kia thực sự linh động kỳ diệu.



"Những con bươm bướm này là cái gì thế?"



Lộ Tiểu Thiền vươn ngón tay, một con bươm bướm xinh xắn rơi xuống đầu ngón tay Lộ Tiểu Thiền.



Chúng nó không có thực thể, là do linh khí ngưng hóa mà thành.



"Nhóc quê mùa, đây là tàn niệm kiếm ý của các đời Tây Uyên Kiếm Tông." Mạc Thiên Thu cười đáp.



"A?" Lộ Tiểu Thiền kéo kéo ống tay áo Thư Vô Khích, nhỏ giọng hỏi, "Tại sao tàn niệm kiếm ý của các đời Kiếm Tông Vô Ý Cảnh Thiên là một Vô Ý Kiếm Hải to lớn như vậy. Còn Tây Uyên, lại là linh điệp a?"



"Bởi vì Kiếm Tông đầu tiên của Vô Ý Cảnh Thiên có vạn năm tu vi, tàn niệm kiếm ý to lớn, không cách nào ngưng hóa."



"Ồ..."



Lộ Tiểu Thiền âm thầm tính toán, như vậy xem ra, môn phái trong thiên hạ đều thành lập sau Vô Ý Cảnh Thiên.



Chỉ có Thái Lăng Các giống với Vô Ý Cảnh Thiên, bắt nguồn từ thượng cổ Hồng Hoang.



Môn phái của mình già đời như thế, Lộ Tiểu Thiền có chút đắc ý.



"Ngươi đang đắc ý cái gì? Ngươi bất quá chỉ là đồ tử đồ tôn của Lăng Nguyên Chân Quân, cũng không phải bản thân hắn." Mạc Thiên Thu liếc mắt liền nhìn ra suy nghĩ trong đầu Lộ Tiểu Thiền.



"Hứ, ngươi đây là đang ước ao đố kị với ta."



"Ha ha." Mạc Thiên Thu không thèm để ý y.



Lúc này, vị nữ chưởng môn từng âm thầm trào phúng Mạc Thiên Thu kia cũng xuyên qua cánh cửa hư không của Trùng Loan Cung, nàng vừa quay đầu lại, phát hiện vậy mà không có lấy một tên đệ tử lưu lại bên cạnh nàng.



Mạc Thiên Thu cười cười đi đến bên người nàng: "Dư chưởng môn, thực sự là vạn hạnh a."



"Vạn hạnh cái gì?" Dư chưởng môn xoay người lại, nhướng mày nhìn Mạc Thiên Thu.



"Môn hạ đệ tử của ngươi không có người nào có thể thông qua cánh cửa của Trùng Loan Cung, vậy nên không cần lo lắng bị ta câu mất hồn, cùng ta linh tu a."



Sắc mặt vị Dư chưởng môn kia cực kỳ khó coi.



"Thiên Thu Điện chủ, ngươi vẫn nên lo lắng cho chính mình đi! Tây Uyên có thể không hoan nghênh ngươi! Thuần Ninh Quân nếu thấy ngươi, sợ rằng sẽ đem ngươi rút gân rút cốt!"



Lộ Tiểu Thiền nhìn linh khí quanh người nàng, liền biết nàng tức giận vô cùng.




"Đúng rồi, có thể hiểu như vậy."



Sau khi Pháp Ninh Chân Quân nói xong quy tắc tranh đấu ngày mai tại Vấn Tiên Đài, ba vị sư điệt của hắn liền nhấc lên chén rượu, bước xuống từng bàn chúc rượu, cảm kích quý khách từ xa mà đến.



Lộ Tiểu Thiền tỉ mỉ quan sát, phát hiện thời điểm bọn họ chúc rượu Miểu Trần Nguyên Quân, thái độ là cung kính nhất, lời nói cũng là ít nhất.



Miểu Trần Nguyên Quân dù sao bề ngoài cũng là người có tu vi cao nhất ở đây, tâm tính tu dưỡng cũng là cao nhất, biểu tình cũng giống như lão tăng nhập định, không hề lay động.



Nàng chỉ cần gật đầu, nhấp một ngụm rượu, ba người kia liền kính nhiều thêm một ngụm rượu cũng không dám.



Thời điểm bọn họ hướng Côn Ngô chúc rượu, lời nói rõ ràng nhiều hơn không ít.



Xem bộ dạng ngoài cười nhưng trong không cười của Côn Ngô, phỏng chừng chính là hi vọng được Thái Lăng Các chống đỡ. Côn Ngô vốn là cái tên sợ phiền phức, loại tiệc rượu kết bè kết đảng này, hắn khẳng định ăn đến khổ sở, nhưng lại không thể không đến.



Tiếp theo là đến chỗ của Lăng Niệm Ngô.



Quả thật phải nói, ở đây nhiều người như vậy, ngoại trừ Miểu Trần Nguyên Quân, thì Lăng Niệm Ngô chính là người có phong độ hàm dưỡng nhất, bộ dáng bưng lên chén rượu cũng thật vui tai vui mắt.



Lăng Niệm Ngô đại khái là biết Lộ Tiểu Thiền đang nhìn hắn, thoáng nghiêng mặt sang, hướng về phía Lộ Tiểu Thiền cong lên khóe môi.



Cười đến thật là đẹp mắt.



Bất quá đáng tiếc, ta đã có Vô Khích ca ca rồi nha!



Thư Vô Khích ngồi ở bên cạnh Lộ Tiểu Thiền đưa tay qua, vừa vặn che kín con mắt của y, đem y bẻ về phương hướng của chính mình.



Lộ Tiểu Thiền hì hì nở nụ cười, giơ chén hướng về Thư Vô Khích chúc rượu.



Mấy vị chưởng môn ngồi gần nhau nhiều ít đều sẽ chào hỏi lẫn nhau, nói đôi câu chuyện phiếm.



Nhưng Mạc Thiên Thu lại không giống vậy, hắn từ đầu đến cuối đều là bộ dáng lười biếng, nghiêng người, một tay chống cằm, híp mắt câu được câu không mà uống rượu.



Ngồi đối diện hắn đúng lúc là chưởng môn Mộc Dương Phái, phía sau chưởng môn là một vị nữ đệ tử.



Vị nữ đệ tử kia nhìn dáng vẻ tựa say lại như không say của Mạc Thiên Thu, chẳng biết vì sao mặt đỏ bừng.



Giữa đông đảo các vị chưởng môn, chỉ có bộ dạng Mạc Thiên Thu là không đứng đắn nhất.



Thế nhưng cái vẻ phóng đãng bất kham như thế, lại dễ dàng ôm lấy linh hồn nhỏ bé của đám nữ đệ tử Tiên môn đàng hoàng trịnh trọng kia nhất.



Đang nói nói, Pháp Ninh Chân Quân đã dẫn ba người kia đi tới trước mặt Mạc Thiên Thu.



Thẩm Kiệt Quân cùng Thanh Hồng Quân hiển nhiên đều không đem Mạc Thiên Thu để vào trong mắt, tùy ý mời một chén rượu, liền xoay người rời đi.



Mạc Thiên Thu cũng không đem thái độ của bọn họ để vào trong mắt, ngay cả chén rượu cũng lười giơ lên.



Nhưng thái độ của Triệu Lan Quân lại bất đồng so với hai vị sư huynh của mình, ngược lại hắn rất trịnh trọng nâng lên chén rượu.



Mạc Thiên Thu vẫn là bộ dáng không xương sống kia mà ngẩng đầu, tùy ý nâng chén đụng một cái vào chén rượu của đối phương, rồi uống một hơi cạn sạch.



Triệu Lan Quân mở miệng nói: "Thiên Thu Điện chủ đến đây quan chiến, làm cho tại hạ khẩn trương."



"Triệu Lan Quân khẩn trương cái gì? Ta quan sát tu vi ba vị sư huynh đệ các ngươi, Triệu Lan Quân là người có khả năng bắt được vị trí chưởng kiếm nhất."



Triệu Lan Quân gật đầu nở nụ cười: "Điện chủ, tại hạ có thể ngồi lên vị trí chưởng kiếm hay không, ngoại trừ tu vi, vẫn còn cần chư vị ở đây nâng đỡ ủng hộ. Bằng không chỉ là chưởng kiếm hư danh, không người tin phục, thì có ích lợi gì đâu?"



Mạc Thiên Thu cũng không tiếp lời, chỉ cười cười.



Triệu Lan Quân lại nói: "Thiên Thu Điện chủ tính cách hào hiệp, đối với việc tranh giành vị trí chưởng kiếm hẳn cũng không có hứng thú gì. Tại hạ hiếu kỳ, điện chủ đến Tây Uyên, tột cùng là vì cái gì?"



Mạc Thiên Thu nâng cằm, nở nụ cười: "Tự nhiên là — có thù báo thù, có oan báo oan. Hàng trăm cặp mắt đổ dồn vào, ta muốn khiến cừu gia kia của ta không đất dung thân, không còn lời nào để nói."



Triệu Lan Quân bộ dạng thì ra là như vậy, thế nhưng Lộ Tiểu Thiền lại cảm thấy người này đã sớm đối với ý đồ đến đây của Mạc Thiên Thu hiểu biết phi thường rõ ràng.



"Vậy hy vọng Thiên Thu Điện chủ sớm được như nguyện."



Đợi Triệu Lan Quân rời đi xong, Lộ Tiểu Thiền không nhịn được liền lên tiếng: "Cái tên Triệu Lan Quân này, thoạt nhìn hòa hòa khí khí, nói chuyện ung dung thong thả, cũng không có cảm giác mắt cao hơn đầu như hai vị sư huynh của hắn — nhưng tại sao ta vẫn cảm thấy quái quái?"



"Bởi vì người khác đều nhìn không lọt mắt Mạc Thiên Thu ta, hắn cố tình đến tiếp chuyện, chính là ứng với câu, chồn chúc tết gà, không có lòng tốt."



Lộ Tiểu Thiền che miệng cười.



"Nguyên lai ngươi là gà con a, vậy con chồn kia hay là để ta tới làm đi! Không phải có câu "Nước phù sa không chảy ruộng ngoài" sao!"



Mạc Thiên Thu lại cong lên khóe môi: "Chỉ chút tâm địa gian giảo này của ngươi, mà muốn làm chồn. Chỉ sợ đuôi ngươi chưa kịp nhếch lên, lông đã bị nhổ đến không còn."



Lộ Tiểu Thiền liếc mắt nhìn Thư Vô Khích một cái, hắn thoạt nhìn an an tĩnh tĩnh, nhưng Lộ Tiểu Thiền mơ hồ cảm thấy hắn đối với chuyện mình muốn làm chồn có chút không hài lòng.