Rượu Chàng Tiên

Chương 60 : Vấn Tiên Đài

Ngày đăng: 03:22 19/04/20


"Thiên Thu Điện chủ, ngươi mới vừa nói ngươi và ai có thù oán a?"



"Ngươi muốn biết? Ăn uống no đủ rồi nói sau." bộ dạng Mạc Thiên Thu giống như muốn kích thích khẩu vị của Lộ Tiểu Thiền.



Không đến nỗi thật sự là vị Thuần Ninh Chân Quân kia đi? Một nữ lưu, coi như nàng hiến dâng không thành liền bêu xấu Mạc Thiên Thu, với tính cách của Mạc Thiên Thu, căn bản khinh thường tính toán cùng nữ nhân a!



Sau khi yến hội kết thúc, các phái đều được an bài chỗ ở.



Lộ Tiểu Thiền cùng Thư Vô Khích vừa mới dàn xếp xong xuôi, Lộ Tiểu Thiền liền không kịp chờ đợi mà đẩy ra cửa phòng Mạc Thiên Thu.



Ai ngờ Mạc Thiên Thu đang ngăm mình trong thùng nước tắm, ngửa đầu về đằng sau, Lộ Tiểu Thiền vừa vặn nhìn thấy cái cổ của hắn, trắng nõn thon dài, dáng vẻ nghểnh cổ chờ bị cắt tiết.



Không hiểu tại sao, y cảm thấy cuống họng có chút khàn khàn, trong lòng cũng ngứa ngáy. (editor: chời mợ, tính hốt luôn ẻm hả, tui ko ngại np đâu ~)



Thư Vô Khích đi theo phía sau Lộ Tiểu Thiền đưa tay ra, một lần nữa chắn trước mắt Lộ Tiểu Thiền, nhẹ nhàng túm một cái, ôm y vào trong lồng ngực của chính mình, mang theo Lộ Tiểu Thiền xoay người.



Thanh âm lười biếng của Mạc Thiên Thu vang lên: "Nhóc con, sao ngươi lại đáng ghét như vậy?"



"Lúc trước ngươi nói, trở về liền nói cho ta biết, ngươi muốn tìm ai trả thù!"



Mạc Thiên Thu thở dài, không nhanh không chậm đứng dậy, Lộ Tiểu Thiền thính tai, có thể thông qua tiếng dòng nước rơi xuống từ trên người Mạc Thiên Thu, nghe ra được thân hình của hắn.



Thon dài, chắc khỏe, không tồi không tồi.



Lộ Tiểu Thiền vừa mới từ gáy nghe tới đường nét của vai cùng cánh tay, Thư Vô Khích đã giơ tay bưng kín lỗ tai của y.



Ôi chao... bị Vô Khích ca ca phát hiện rồi.



Mạc Thiên Thu tiện tay mặc vào quần áo, đại khái là Thư Vô Khích cũng ở đây, hắn còn nghiêm chỉnh buộc lại thắt lưng, ngồi ở bên bàn.



Thư Vô Khích lúc này mới buông ra Lộ Tiểu Thiền, lôi kéo tay y, tránh qua bồn tắm, ngồi xuống đối diện Mạc Thiên Thu.



"Nhóc con, ngươi cảm thấy Mạc Thiên Thu ta trưởng thành thế nào?"



"Rất dễ nhìn, nhưng so với Vô Khích ca ca của ta thì chênh lệch... rất nhiều."



Mạc Thiên Thu ôm lấy khóe miệng, mang theo chút ý tứ trào phúng: "Ta tiến vào cảnh giới "Tá Thế" khá sớm, này phải đa tạ năm đó Ly Triệt Quân thay ta mở ra Khóa Vạn Tượng, mới khiến cho lòng ta thấu suốt khoáng đạt."



"Ồ." Lộ Tiểu Thiền âm thầm đắc ý.



Ly Triệt Quân năm đó, không phải chính là y sao? Tuy rằng nghe như là đang nói về cố sự của một người khác, Lộ Tiểu Thiền vẫn đắc ý đến ngón chân đều nhếch cả lên.



Mạc Thiên Thu tiếp tục nói: "Tại Thiên Thu Điện, hai vị sư huynh đều không còn là đối thủ của ta, sư phụ ta cũng nói không còn gì có thể dạy ta. Vì vậy, liền đưa ta tới Tây Uyên du học."



"Ngươi gặp gỡ người nào? A, không đúng, phải nói ngươi gieo vạ ai?"



Mạc Thiên Thu dựa về phía sau một chút, hếch hếch cằm: "Ngươi đoán xem."



"Ta làm sao biết?"



Mạc Thiên Thu kéo kéo khóe miệng, tựa hồ nhắc tới danh tự của người kia cũng không tình nguyện lắm.



"Tây Uyên Kiếm Tông, Hạo Phục." Thư Vô Khích mở miệng nói.



Lộ Tiểu Thiền lập tức phun ra ngoài một ngụm nước trà: "Cái gì... Tây Uyên Kiếm Tông? Ngươi đây có tính là đã gieo vạ một phương hay không a?"



Mạc Thiên Thu hơi kinh ngạc, nhìn Thư Vô Khích hỏi: "Tiền bối làm sao biết được?"



"Ta đã thấy Hạo Phục xuất kiếm, trên chuôi kiếm của hắn, có một tua kiếm, bện chính là điện huy của Thiên Thu Điện."



Lộ Tiểu Thiền sợ ngây người, lập tức vỗ tay nói: "Thiên Thu Điện chủ! Ngươi thật có tiền đồ a! Tây Uyên Kiếm Tông đó nha!"



"Hắn lúc ấy vẫn còn là Tây Uyên chưởng kiếm, Kiếm Tông chỗ quỷ nào a. Hắn hơn ta ngàn năm tu vi, ta đến du học, hắn dạy ta không ít thứ."



"Cho nên ngươi liền thích hắn?"



Lộ Tiểu Thiền nghĩ thầm, cố sự này thật tốt, cố sự này thật tuyệt! Mơ hồ ngửi thấy mùi vị máu chó đầy đầu!



"Người trong lòng của ta, không phải dạng như hắn." Mạc Thiên Thu rũ xuống mi mắt, tựa hồ hoài niệm đến người nào đó.



"Vậy người trong lòng của ngươi, là như thế nào?"



Mạc Thiên Thu hơi nhướng nhướng mày: "Ngươi đến cùng có muốn nghe ta nói hay không?"



"Ta nghe ngươi nói! Ngươi nói mau a!"



"Hạo Phục thân là chưởng kiếm, cùng sư muội của mình là Thuần Ninh Quân sớm có hôn ước. Việc sau đó ngươi đoán xem cũng biết."




Liên Nguyệt Nguyên Quân lộ ra thần sắc phiền muộn: "Nhưng ta thật sự là người tốt a!"



Lộ Tiểu Thiền thiếu chút nữa không nhịn được mà khinh thường: "Cũng chỉ có đứa ngốc sư điệt Dạ Lâm Sương của ngươi, mới cảm thấy ngươi là người tốt thôi!"



Liên Nguyệt Nguyên Quân nhún bả vai nở nụ cười, mang theo một loại phóng đãng không kiêng kỵ gì.



"Tiểu Thiền, ngươi có biết không gian hư ảo này trùng điệp, thiên biến vạn hóa, khiến người khó lòng phòng bị không a?"



"Cái gì?"



Vừa dứt lời, mặt đất dưới chân Lộ Tiểu Thiền liền biến mất, trong nháy mắt rơi thẳng xuống khoảng không.



Vô Ngân kiếm liền vọt đến dưới chân y, cấp tốc tha y bay lên, nhưng không gian hư ảo trên đỉnh đầu sắp sửa phong bế.



Thư Vô Khích duỗi cánh tay phải túm lấy y, nhưng không ngờ Liên Nguyệt Nguyên Quân một kiếm đâm tới, một đạo kiếm trận chấn động đến mức không gian hư ảo kia cũng muốn nứt ra.



Ánh mắt Thư Vô Khích mãnh liệt, sử dụng cả kiếm trận "Thiên Khuyết" để xung phá, nhưng vẫn không thể tóm được Lộ Tiểu Thiền.



Lộ Tiểu Thiền ngự kiếm lơ lửng, phát hiện bốn phía không có bất kỳ sinh linh nào, cho nên y cái gì cũng không nhìn thấy, không biết mình đang ở nơi nào.



Hai đại kiếm trận tương khắc lẫn nhau, Liên Nguyệt Nguyên Quân bị chấn ra xa mấy trượng, giữa màn sương khói, một bóng người chớp mắt đi tới trước mặt hắn, đôi mắt lãnh khốc mang theo tức giận ngập trời của Thư Vô Khích khiến hắn không rét mà run.



Liên Nguyệt kiếm khẩn cấp quay về, nhưng lại không đuổi kịp tốc độ của Thư Vô Khích, một tay của Thư Vô Khích đã bấu lấy cuống họng Liên Nguyệt Nguyên Quân.



"Y ở đâu!"



"Ngươi giúp ta một việc, ta trả y lại cho ngươi."



Liên Nguyệt Nguyên Quân ôm lấy khóe môi cười cười.



Liên Nguyệt kiếm hộ chủ, đâm thẳng vào sau ót Thư Vô Khích, cũng không rõ Thư Vô Khích tránh né thế nào, thân thể hắn nghiêng sang một bên, hai ngón tay kẹp lấy Liên Nguyệt kiếm.



Liên Nguyệt Nguyên Quân cười khổ một tiếng: "Xem ra tu vi của ta sắp sửa bị Ma đô hút khô cạn rồi, ngay cả kiếm mà ngươi cũng không cần xuất ra, đã có thể đưa ta vào chỗ chết."



"Tiểu Thiền ở nơi nào?"



Ngón tay Thư Vô Khích siết càng chặt hơn, đầu ngón tay sắp sửa bấm vào trong cổ họng Liên Nguyệt Nguyên Quân.



Liên Nguyệt Nguyên Quân không quan tâm sống chết, chỉ nhàn nhạt nhìn Thư Vô Khích.



Không gian hư ảo ngàn ngàn vạn vạn, đi ra khỏi Trùng Loan Cung không nói, thậm chí có khả năng đi tới Ma đô.



"Ngươi muốn ta làm cái gì?"



Thư Vô Khích cuối cùng vẫn buông lỏng tay, đem hắn ném ra ngoài.



Liên Nguyệt Nguyên Quân bắt đầu ho khan, một tay chống kiếm đứng dậy, hơi lảo đảo một chút.



"Thay ta mang Lâm Sương rời khỏi Trùng Loan Cung. Hắn rời khỏi, ta liền nói cho ngươi biết Lộ Tiểu Thiền ở nơi nào. Thời gian có hạn, ta cũng giấu y không được bao lâu. Nếu rơi vào tay ma anh*, nguyên đan có thể sẽ không còn."



[*anh ở đây nghĩa là trẻ con, ma anh là đứa trẻ lúc trước Liên Nguyệt ôm đi đó.]



Nói xong, Liên Nguyệt Nguyên Quân liền ngự kiếm bay lên, vô số không gian hư ảo đan xen, chắn trước mặt Thư Vô Khích.



Mà lúc này, Mạc Thiên Thu đuổi theo bóng người đánh lén mình, một đường bay ra khỏi Trùng Loan Cung, tốc độ bọn họ vô cùng nhanh, bỏ rơi đám đệ tử Trùng Loan Cung ở phía sau.



Người phía trước khoác áo choàng, không nhìn ra thân hình, hắn hướng về nơi vết nứt nhỏ hẹp nhất cũng là nơi sâu nhất Tây Uyên mà đi.



Mạc Thiên Thu hừ nhẹ một tiếng, cũng không tiếp tục truy đuổi, lơ lửng kiếm của mình, cao giọng nói: "Ngươi đã dẫn ta ra khỏi Trùng Loan Cung — còn muốn thế nào nữa?"



Đối phương cũng đột nhiên dừng lại.



"Ngươi không phải Thuần Ninh Quân. Nàng vừa thấy ta liền chột dạ, nhưng ngươi giả làm người hầu tiến vào thu dọn bồn tắm, ra tay nhanh, chuẩn, tàn nhẫn, kiếm trận hồn hậu, so với tu vi của Thuần Ninh Quân cao hơn không ít."



Mạc Thiên Thu ngồi xuống trên kiếm của mình.



Đối phương vẫn không xoay người lại.



"Nếu ngươi còn che che giấu giấu, thứ cho ta không thể phụng bồi. Ta đây liền đi về ngủ."



Đối phương rốt cục xoay người sang, thế nhưng lại là một trong tam đại đệ tử của Hạo Phục — Triệu Lan Quân.



- ----



Editor lảm nhảm: thiệt chớ, từ tình tay tư đã biến thành tình tay năm rồi sao, ta nghi ngờ Hạo Phục năm xưa crush Mạc Thiên Thu nhưng người trong lòng Mạc Thiên Thu lại không phải ẻm, bế quan nhiều năm vẫn không loại bỏ được tâm ma, hahaha ~