Rượu Chàng Tiên

Chương 73 : Phiên ngoại 1. Mưa phùn đêm xuân triền miên tiến vào hạ

Ngày đăng: 03:23 19/04/20


Người ta đều nói tháng ba tháng bốn phía nam mưa phùn kéo dài, hàng dương liễu tắm trong gió sớm, dọc theo sông mà xuôi xuống, nhà nhà hai bên bờ sông ban ngày phơi đủ loại quần áo, buổi tối đèn đuốc như sao, là cảnh đẹp nên thơ trong cõi hồng trần.



Chỉ là hiện tại không có mưa phùn, cũng không có nên thơ, ngược lại tiếng mèo gây sự trong đêm, thanh âm nghe tới thê thảm cào đến ngũ tạng Lộ Tiểu Thiền đều bức bối, muốn đạp văng chiếc thuyền lá nhỏ này.



Nhưng từ khi Vô Ý Cảnh Thiên bị Hỗn Độn san thành bình địa, đám lá vàng, đậu bạc cũng biến mất theo, chỉ còn sót lại mớ bên trong thắt lưng Thư Vô Khích lúc trước.



Cái thuyền nhỏ này, là Lộ Tiểu Thiền dùng một nén bạc cộng với vài đồng tiền được đếm cẩn thận chi li từng đồng mà mua lấy, muốn đạp văng, Lộ Tiểu Thiền nghĩ tới đều cảm thấy đầu phát đau.



Thiên hoang địa lão không phải là bết bát như vậy a, không có tiền, vậy thì không phải là yêu đến thiên hoang địa lão, mà là nghèo đến thiên hoang địa lão.



Phu thê nghèo khó… A không đúng, là phu phu, trăm sự bi thương!



Mặc dù hiện tại còn chưa tới nông nỗi nghèo rớt mồng tơi, nhưng chẳng mấy chốc bọn họ sẽ miệng ăn núi lở a!



Vì để Lộ Tiểu Thiền buổi tối ngủ thoải mái, Thư Vô Khích đặc biệt mua một cái gối mềm, ban đêm ngủ liền mát mẻ, lại có Thư Vô Khích ôm y, ngửi thấy đều là hương vị mình thích, nhưng khi tiếng “Oành” trên nóc thuyền truyền đến, Lộ Tiểu Thiền ngay lập tức tỉnh giấc.



Toà trấn nhỏ mà bọn họ đang ở, cảnh sắc đẹp, nhiều sông hồ, nhiều món ăn dân dã mùi vị ngon tuyệt, nhưng chính là ban đêm lắm mèo hoang.



Xem đi, cái con nhảy oành lên nóc thuyền bọn họ, phỏng chừng cái đầu còn không nhỏ!



“Không có gì, ngủ đi.” Thư Vô Khích nhẹ tay khẽ vuốt qua hai má Lộ Tiểu Thiền, thật là ôn nhu a.



Ánh trăng mơ hồ phác hoạ ra đường nét gò má của Thư Vô Khích, sau khi hai mắt Lộ Tiểu Thiền phục hồi thị lực, nhìn cái gì cũng đều rõ ràng. Càng không cần phải nói vào ban đêm, Thư Vô Khích sẽ bỏ xuống thuật ‘Nhất Diệp Chướng Mục’, để Lộ Tiểu Thiền xem thỏa thích.



Giống như hiện tại, Lộ Tiểu Thiền cố ý dùng linh khí đẩy thuyền nhỏ, khiến nó thoáng xoay chuyển, ánh trăng liền chiếu thẳng vào, Vô Khích ca ca của y đẹp đến nao lòng. Lộ Tiểu Thiền vừa muốn đến gần hôn một cái, mèo hoang trên nóc thuyền bắt đầu không an phận, giống như gọi hồn.



Tiếp đó, thuyền nhỏ của bọn họ lướt qua một cái vòm cầu, liền nghe thấy tiếng mèo kêu kéo dài một tiếng nối tiếp một tiếng, còn mang theo vang vọng.



Phảng phất như có vô hạn không vừa lòng.



Lộ Tiểu Thiền bị phiền chết đi được, y giơ chân trực tiếp đá một cái ‘oành’ lên nóc, ai ngờ lại có thêm một con mèo nhảy xuống, hai con cùng nhau….



Lộ Tiểu Thiền bị ép nghe chúng nó hoạt động ban đêm, liên tiếp tung chân đá lên nóc thuyền mấy phát, không nghĩ tới hai con kia càng bị đá càng hăng hái.



“Ta muốn phóng hỏa đốt thuyền!” Lộ Tiểu Thiền hầm hừ nói.



Thư Vô Khích vươn tay che kín lỗ tai Lộ Tiểu Thiền, một đôi mắt sáng ngời nhìn y, nhẹ giọng nói: “Không nghe là tốt rồi.”



Mặt Lộ Tiểu Thiền bị Thư Vô Khích xoay trở về.



Lộ Tiểu Thiền nhướng mày, bỗng nhiên nổi lên ý đồ xấu xa.



“Vô Khích ca ca, ngươi nói xem hai con mèo kia đang làm gì?”



Thư Vô Khích chỉ nhìn Lộ Tiểu Thiền, không lên tiếng.



Nửa ngày trôi qua, hai con mèo kia lăn qua lăn lại đến nóc thuyền cũng muốn nứt ra rồi, Lộ Tiểu Thiền giật giật.



“Vô Khích ca ca, lòng bàn tay của ngươi sao lại nóng như vậy?”



Lộ Tiểu Thiền cảm thấy chính mình sắp bị Thư Vô Khích bao bọc đến chảy mồ hôi rồi.



Y nhấc lên tay Thư Vô Khích, thời khắc này ánh mắt hắn nhìn y so với những ngày vừa rời khỏi Vô Ý Cảnh Thiên dần dần sinh ra bất đồng.


Khắp nơi đều lưu truyền cố sự về vị Kiếm Tông này, thậm chí bách tính còn đem cái hố lớn trên Vô Ý Cảnh Thiên, cho là di tích Kiếm Tông Ương Thương Quân phi thăng thành Thần, khắp nơi đều lập miếu thờ tế bái hắn.



Sáng sớm dọc theo sông mà xuôi xuống, liền nhìn thấy hai ngôi nhà.



Lộ Tiểu Thiền tràn đầy phấn khởi lên bờ xem một chút, Thư Vô Khích đều là một bộ dạng không có hứng thú.



Mà hiện tại biến thành Lộ Tiểu Thiền nhìn đám ‘thủy tính dương hoa’ kia nghĩ bậy nghĩ bạ, Thư Vô Khích ở bên cạnh hết sức chuyên chú mà bóc hạt, gom đủ một chén trà đầy hạt, rồi đưa cho Lộ Tiểu Thiền.



“Tách tách”, là tiếng vỏ hạt nứt ra, tinh thần Lộ Tiểu Thiền dần dần bị ngón tay Thư Vô Khích hấp dẫn.



Hắn đầu tiên là đem hạt cứng nắm trong lòng bàn tay, vỏ hạt nứt ra, mà mỗi một lần như vậy hạt nhân bên trong đều hoàn hảo không chút tổn hại, càng quan trọng hơn là hoàn toàn không cần dùng đến linh khí.



Tiếp theo, hắn hơi buông lỏng tay, cổ tay giật giật, mảnh vụn vỏ hạt liền rơi vào trong nước, hai ngón tay từ trong lòng bàn tay nắm hạt nhân, bỏ vào trong chén trà.



Động tác tự nhiên tùy tính, rồi lại mang theo một tia ưu nhã.



Lộ Tiểu Thiền mỗi lần tới thời điểm cảm thấy bản thân nhìn Thư Vô Khích nhìn đến sắp chán, liền sẽ phát hiện mình vẫn thích nhìn hắn.



“Đói bụng?”



Thư Vô Khích cầm chén trà nhỏ, đưa đến trước mặt Lộ Tiểu Thiền.



Tay hắn vừa nhấc lên, Lộ Tiểu Thiền liền nghiêng người tới, đầu tiên là chóp mũi cọ qua ngón út của Thư Vô Khích, đối phương cứng đờ, ngay sau đó môi Lộ Tiểu Thiền liền kề sát vào lòng bàn tay hắn, hôn một cái không đủ, thừa dịp Thư Vô Khích chưa thu tay về, Lộ Tiểu Thiền trực tiếp hôn lên cổ tay hắn.



“Tiểu Thiền —— ”



Thanh âm Thư Vô Khích trầm xuống, cổ họng cũng có chút khàn khàn.



Lộ Tiểu Thiền ngước mắt lên nhìn hắn, quả nhiên thấy ánh mắt hắn trầm thấp, ngay cả bầu trời cũng âm u theo, trời quang mây tạnh nhiều ngày như vậy, rốt cuộc cũng sắp mưa rồi.



Tiếng hít thở của Thư Vô Khích trở nên nhanh hơn, Lộ Tiểu Thiền thích nghe thanh âm như thế, y hôn một cái lên kẽ ngón tay của Thư Vô Khích, tới gần hắn, cảm giác hắn ôm sát mình, không hề đề phòng mà ngã xuống phía sau.



Có thứ gì đó từ trong tay áo Thư Vô Khích rơi ra, là túi càn khôn Côn Ngô đưa cho bọn họ.



“Trong này còn thứ gì không?” Lộ Tiểu Thiền hỏi.



“Đã không còn gì, ngoại trừ núi vàng của Vô Ý Cảnh Thiên.”



Lộ Tiểu Thiền mở thật to đôi mắt, túm lấy túi càn khôn lôi qua.



“Sớm biết vậy lão tử đã đánh nát cái thuyền này! Nếu không phải nghĩ rằng không còn tiền, làm sao lại để cho ngươi lớn lối như vậy!”



“Tiểu Thiền?”



“Không cho lên! Vừa nãy ai nói nếu có thể thiên trường địa cửu không làm chuyện này thì làm chuyện gì!”



—–



[Hậu trường của tác giả]



Vô Khích ca ca bày tỏ rất oan ức: “Ta cũng không biết ngươi quan tâm đến tiền như vậy a!”



Editor lảm nhảm: vậy là có chút ‘thịt’ rồi nhé, không giống như bữa hổm, đến nước lèo cũng không có :)))