Rượu Chàng Tiên

Chương 74 : Phiên ngoại 2 – Tiểu Thiền? Chó con? (1)

Ngày đăng: 03:23 19/04/20


Có rất nhiều chuyện, Lộ Tiểu Thiền bị từ chối.



Tỷ như hạt mầm sinh ra Mạc Thiên Thu kia, y trồng hơn ba trăm năm, thế nhưng nó lại giống như hạt đậu bằng đồng, một chút phản ứng cũng không có!



Lộ Tiểu Thiền dám phát thệ trước hoàng thiên hậu thổ, y đối với hạt mầm này tuyệt đối nâng trong tay sợ bay, ngậm trong miệng sợ tan, vạn phần quý trọng… ngoại trừ thời gian…. khụ… cùng Thư Vô Khích cái gì kia….



Thời gian bọn họ cái gì kia cũng không phải rất dài a, nhiều lắm chỉ chiếm một phần ba sinh mệnh!



Lộ Tiểu Thiền bảo đảm cõi lòng mình vẫn tràn đầy nhiệt tình đối với sinh mệnh, dùng hai phần ba còn lại ăn cơm, ngủ, chơi đùa cùng với hạt đậu mầm….



“Vô Khích ca ca… Ta có chút lo lắng hạt đậu này có phải thật sự thiên hoang địa lão cũng không nảy mầm hay không a?”



Lộ Tiểu Thiền vừa ăn hạt Thư Vô Khích bóc vỏ, vừa nói.



“Vậy chúng ta đi một chuyến đến Diệp Xuyên, tìm kiếm Diệp Hoa Nguyên Tôn, e rằng chỉ hắn mới biết làm thế nào trồng được hạt đậu này nảy mầm.”



Thư Vô Khích lại lột một quả cam cho y.



Diệp Hoa Nguyên Tôn là người có tu vi chí cao trong thế gian, cũng là người duy nhất có thể tạo ra thế giới ‘Lộng Trần’. Cao nhân như thế, chính là ứng với câu nói ‘ăn muối so với Lộ Tiểu Thiền ăn cơm còn nhiều hơn’.



Thế gian rộng lớn, chỉ cần ngươi sống đủ lâu, không gì là không thấy được.



Đi, đi tìm Diệp Hoa Nguyên Tôn!



Lộ Tiểu Thiền nhìn Thư Vô Khích, cau mày, bỗng nhiên vạn phần nghiêm túc hỏi: “Vô Khích ca ca… ta thật hoài nghi ngươi đang nuôi heo, ta cảm thấy chính mình mỗi ngày ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, thật giống như không làm chuyện gì khác.”



Y bóp bóp eo của mình, lộ ra một vòng thịt mỡ nhỏ.



Thư Vô Khích cúi đầu liếc mắt nhìn: “Mập một chút, sẽ không dễ dàng bị bẻ gãy.”



Lộ Tiểu Thiền mặt đằng mà cái liền đỏ, trực tiếp mang theo bình gốm nhỏ, từ bên trong thuyền nhỏ nhảy ra ngoài, nghĩ thầm, mới không cho ngươi bẻ đâu!



Thư Vô Khích cho thuyền nhỏ dừng lại dưới một vòm cầu, ngự kiếm cùng Lộ Tiểu Thiền đi Diệp Xuyên.



Chỉ là bọn họ tìm nửa ngày tại Diệp Xuyên, cũng không tìm được Diệp Hoa Nguyên Tôn.



“Có phải là hồn về với trời đất, đã không còn?” ‘không còn’ của Lộ Tiểu Thiền ý tứ chính là tịch diệt.



“Không biết. Hắn có mấy chục ngàn năm tu vi, đã có thể hóa chính mình thành bất kỳ bộ dáng nào mà bản thân muốn. Có thể là một tảng đá, hoặc một người mà chúng ta không thèm để ý tới. Nếu hắn không ở Diệp Xuyên, đoán chừng đã đi du lịch nơi nào đó rồi.”



Lộ Tiểu Thiền bỗng nhiên có chút mót không nhịn được, xoay người, đối diện với vách đá muốn xả nước.



“Ngươi không được nhìn lén ta đó nha!”



“Được.”



Lộ Tiểu Thiền nghiêng đầu, phát hiện Thư Vô Khích vẫn nhìn thẳng vào y.



“Ta đã nói ngươi không được nhìn lén ta!”



“Được.”



Thư Vô Khích vẫn nhìn y.



“Ngươi không phải nói ‘Được’ rồi sao? Tại sao còn nhìn!” Lộ Tiểu Thiền nổi giận.



“Ta không có nhìn lén.” (editor: đậu ~)



“Ý ta là không cho nhìn!”



Thư Vô Khích lúc này mới chậm rãi xoay người.



Lộ Tiểu Thiền nghĩ thầm, trước đó vài ngày, mình bị cái tên này dằn vặt thiếu chút nữa tịch diệt, nếu tiếp tục cho hắn nhìn, trời mới biết trong đầu hắn sẽ sinh ra cái ý nghĩ đen tối gì, như vậy càng không có thời gian chăm lo cho hạt đậu mầm rồi!



Lộ Tiểu Thiền vừa muốn chỉnh sửa lại thắt lưng của mình, bỗng nhiên bùm một tiếng rơi ngã xuống, khi y phục hồi lại tinh thần, phát hiện chính mình đang chết chìm trong mớ quần áo!



Chuyện gì thế này!



Lộ Tiểu Thiền nhìn về phía Thư Vô Khích, hắn đang quay lưng về phía y, Lộ Tiểu Thiền lập tức gọi hắn, thế nhưng phát ra lại là “Gâu —— ”.



Chuyện gì thế này!
Lộ Tiểu Thiền liếc mắt nhìn cái chậu gỗ nhỏ… Cái gì mà tắm rửa a, ta thấy là bơi lội thì đúng hơn.



Thư Vô Khích rời khỏi, Lộ Tiểu Thiền liền lười biếng nằm ngủ dưới ánh mặt trời.



Ai ngờ một hòn đá nhỏ bỗng nhiên bay tới, đập vào người Lộ Tiểu Thiền, Lộ Tiểu Thiền mở mắt ra, liền nhìn thấy một đứa bé trai thiếu mất răng đang cười xấu xa nhìn y.



Lộ Tiểu Thiền xù lông, trợn tròn cặp mắt nhìn nó: Nhãi con ngươi dám đập ta!



Ai ngờ, đứa nhỏ kia liền chọi hòn đá thứ hai bay tới, Lộ Tiểu Thiền run chân không kịp tránh né, hòn đá liền đập phải trán.



“Ô —— ”



Đau quá a!



Đứa nhỏ phá lên cười ha ha, mắt thấy lại muốn lượm hòn đá thứ ba chọi y, Lộ Tiểu Thiền khẩn trương, liền từ trên bàn đá té xuống!



Một cánh tay vươn ra chụp lấy y, là Thư Vô Khích.



Đứa nhỏ vừa thấy có người lớn đến, lập tức xoay người bỏ chạy, Thư Vô Khích nhẹ nhàng bắn ra một đạo linh khí, đứa nhỏ liền té nhào xuống đất, cái trán bị trầy sước, ngồi dưới đất khóc rống lên.



Ngươi khóc cái gì mà khóc! Đáng đời!



Bên kia mẹ của đứa nhỏ chạy tới ôm nó lên, an ủi dỗ dành.



Bên này Thư Vô Khích cũng ôm Lộ Tiểu Thiền, sờ cái đầu nhỏ của y.



“Không đau không đau.” Thư Vô Khích hôn một cái lên mũi Lộ Tiểu Thiền.



Ai nói ta không đau? Ta đau lắm a!



Lộ Tiểu Thiền không có tinh thần, ủ rũ mà nằm sấp xuống, không muốn tắm.



Thư Vô Khích nằm nghiêng bên cạnh y, ngón tay từ trên đầu y trượt xuống dưới, đôi mắt vẫn luôn nhìn y.



Lộ Tiểu Thiền biết hắn đang nghĩ cái gì, không vui mà dùng đuôi nhỏ quét tay hắn ra.



“Tiểu Thiền.”



Hắn ý vị thâm trường gọi tên y, nghe đến cõi lòng ngứa ngáy.



Lộ Tiểu Thiền ô ô hai tiếng, xoay người, nước mắt tuôn rơi.



Ta không muốn làm chó con nữa!



Ta muốn làm người!



Ta muốn ăn ngon, ta muốn tản bộ khắp nơi, không muốn bị bắt nạt…



“Tiểu Thiền, không khóc.” Thư Vô Khích vươn tay qua, lập tức ôm y vào trong lồng ngực.



Lộ Tiểu Thiền càng khổ sở hơn.



Diệp Hoa Nguyên Tôn, ta sai rồi… Sau này sẽ không bao giờ dám bất kính với ngươi…



Ngay sau đó liền nghe bùm một tiếng, Lộ Tiểu Thiền thiếu chút nữa bị ném xuống đất, Thư Vô Khích túm lấy ôm y trở về, nhấc chăn trùm lên trên.



“A —— ta biến trở lại thành người rồi! Biến trở lại thành người rồi!”



Lộ Tiểu Thiền ôm lấy Thư Vô Khích, mừng rỡ như điên!



Ấm ức lâu như vậy… thì ra chỉ cần xin lỗi Diệp Hoa Nguyên Tôn là tốt rồi!



Ai ngờ niềm vui sướng còn chưa kịp tỏ bày, Thư Vô Khích đã vươn mình mạnh mẽ đè lấy y!



“Vô Khích ca ca ngươi làm gì đó?”



“Vô Khích ca ca… Ta….”



Lộ Tiểu Thiền liền muốn khóc.