Sa Vào Trêu Ghẹo Vợ Yêu: Tổng Giám Đốc Vô Cùng Cưng Chiều

Chương 1206 : Anh muốn điên cuồng

Ngày đăng: 11:43 30/04/20


Editor: Chi Misaki



Cố Mạc xã giao xong, sau khi ngồi vào Maybach liền xem đồng hồ một chút. Đã hơn chín giờ, không biết Tiếu Nhiễm đã về nhà chưa.



Anh gọi qua một cuộc điện thoại, thật lâu cũng không có ai tiếp máy.



Anh khẽ nhíu mày, tay chống cửa kính xe ngẩn người.



"Cố tiên sinh, về nhà hay là..." Lái xe thật cẩn thận hỏi.



Cố Mạc không nói gì, lại cầm lấy điện thoại.



Tiểu Trương thấy thế, liền cực kỳ thức thời dừng xe lại, không tiếp tục lái xe về biệt thự nữa.



Điện thoại vang lên thật lâu mới được kết nối.



Cố Mạc nghe thấy ở đầu dây bên kia tạp âm hỗn loạn: "Nha đầu, em đang ở đâu?"



"Bọn em đang ở công viên trò chơi XX. Vừa mới chơi ở trên xe nên không có nghe được điện thoại của anh." Tiếu Nhiễm lớn tiếng trả lời.



"Chơi đến không biết trời chăng đất đâu rồi." Cố Mạc mang theo chút ghen tuông, cười khẽ một tiếng.



"Đúng vậy! Rốt cục cũng thi xong, em muốn điên cuồng một lần." Tiếu Nhiễm vui vẻ cười to.



"Anh qua đón em. Mười phút sau tới cửa chờ anh." Cố Mạc nói xong, tiện cúp điện thoại. Nói địa chỉ công viên trò chơi cho Tiểu Trương, sau đó anh tiện nhìn ra phía ngoài cửa sổ.



Tiếu Nhiễm cất di động đi, xoay người nói với Ninh Hạo và Giai Tuệ: "Cố Mạc tới đón mình. Hai người cứ chơi đi nhé. Tớ ra cửa chờ anh ấy."
Tiếu Nhiễm cất di động đi, xoay người nói với Ninh Hạo và Giai Tuệ: "Cố Mạc tới đón mình. Hai người cứ chơi đi nhé. Tớ ra cửa chờ anh ấy."



"Chơi cũng đã lâu rồi. Cũng nên trở về nghỉ ngơi thôi." Vương Giai Tuệ nhìn thoáng qua Ninh Hạo, cười đề nghị.



Ninh Hạo đêm nay nghĩ muốn ở bên cạnh Tiếu Nhiễm, nhưng cô ấy lại phải về nhà, anh hẳn cũng không còn hứng thú tiếp tục chơi nữa. Tuy cô rất muốn ngồi ghế trọc trời, nhưng thật không muốn để cho Ninh Hạo xấu hổ.



"Vé cũng mua rồi." Tiếu Nhiễm nhìn vé trong tay Ninh Hạo, "Hai người dù sao cũng không thể vất tiền đi được.Cứ vậy đi, hai người chơi tiếp, tớ về trước."



Tiếu Nhiễm nói xong, tiện khoát tay với hai người, xoay người chạy về phía cửa.



Vương Giai Tuệ xấu hổ nhìn Ninh Hạo: "Chúng ta... Trả lại vé đi."



"Đã mua rồi." Ninh Hạo nhìn Vương Giai Tuệ, cắn môi nói."Chơi xong tớ đưa cậu về nhà."



Anh không muốn về nhà, anh muốn điên cuồng để xả hết nỗi thống khổ trong lòng.



Trong nháy mắt từ trên cao rơi xuống, anh mới có thể quên đi Tiếu Nhiễm, quên đi tình yêu đau khổ trong lòng.



Vương Giai Tuệ mím môi, cúi đầu, nhẹ giọng nói: "Được."



Không gian ghế trọc trời rất nhỏ, Vương Giai Tuệ cứng nhắc ngồi bên cạnh Ninh Hạo, không dám đụng đến anh.



"Sợ sao?" Ninh Hạo nhìn thấy Vương Giai Tuệ gắt gao nắm chặt tay vịn, liền quan tâm hỏi.



"Có chút khẩn trương." Vương Giai tuệ cười cười nói với Ninh Hạo.




Cô khẩn trương, cũng không phải vì sợ độ cao, mà là vì sợ người ngồi bên cạnh cô Ninh Hạo.



"Không cần sợ. Ngã xuống đã có tớ làm đệm lót cho cậu." Ninh Hạo nửa đùa nửa thật nói, cố gắng hóa giải lo lắng trong lòng Vương Giai Tuệ.



Quả nhiên, Vương Giai Tuệ bị anh đùa cho phì cười: "Cậu không sợ bị tớ đè thánh nhân thịt sao?"



"Sợ! Cho nên đã chuẩn bị sẵn sàng.Ngày mai hai ta chắc sẽ không thành tip trên báo đâu. Tin tưởng tớ." Ninh Hạo ôn nhu cười nói.



Vương Giai Tuệ cảm động dưới sự săn sóc của Ninh Hạo, cười gật gật đầu.



Anh là người con trai tốt, đáng tiếc cô cùng Tiếu Nhiễm đều không có phúc khí được hưởng.



Lúc xe rơi xuống khi đó, Vương Giai Tuệ liền sợ hãi nắm chặt tay vịn, một bên điên cuồng thét chói tai.



Loại kích thích này cực kỳ điên cuồng.



Ninh Hạo cũng không có bình tĩnh được, cũng thét điên cuồng.



Vương Giai Tuệ liếc mắt nhìn Ninh Hạo một cái, bị đau xót trong mắt anh đâm thẳng vào tim.



Có phải cả đời này anh cũng không thể có cách nào có thể xóa bỏ mọi nỗi thống khổ trong lòng hay không?



Cô thực muốn thay anh gánh chịu đau khổ này.



Sau khi xe hạ xuống, Ninh Hạo bụm mặt lại, hồi lâu cũng không có nhúc nhích.



Vương Giai Tuệ săn sóc im lặng, mãi cho đến khi quản lý thúc giục hai người, cô mới nhắc nhở Ninh Hạo: "Nên xuống rồi."



Ninh Hạo dùng sức hít một hơi thật sâu, mới ngẩng đầu lên.



Vương Giai Tuệ nhìn thấy trong mắt anh đã không còn tinh thuần như trước kia.



Trong lòng cô liền chua xót.