Sa Vào Trêu Ghẹo Vợ Yêu: Tổng Giám Đốc Vô Cùng Cưng Chiều
Chương 1207 : Không hẹn gặp lại
Ngày đăng: 11:43 30/04/20
Editor: Xẩm Xẩm
Cố Nhiên khuấy chén cà phê, hồi lâu mới có dũng khí ngẩng đầu nhìn thẳng khuôn mặt hoàn mỹ trong trí nhớ ở đối diện anh.
“Liêu Phàm... em... mấy năm nay có tốt không...?”
“Anh cảm thấy tôi sẽ tốt?” Liêu Phàm đẩy một bên mặt ra, trào phúng nhìn Cố Nhiên.
Cố Nhiên quay đầu, âm thanh khàn khàn nhận lỗi: “Thực xin lỗi. Anh không nên kích thích em.”
Anh không rõ chuyện năm đó đã có những gì, thế nào khi gặp lại lại biến thành như vậy. Một nửa giống như thiên sức, một nửa giống như ác quỷ.
“Không có gì đâm không kích thích. Nếu anh chỉ muốn hỏi tôi có sống tốt không, tôi có thể trả lời anh. Tôi rất ổn. Hẹn gặp lại.” Liêu Phàm nói xong, đứng lên từ biệt.
“Liêu Phàm!” Cố Nhiên giữ lấy tay cô.
“Buông tay!” Liêu Phàm nằm chặt hai tay, bức chính mình phải lạnh lùng.
Cô không nên trở về, càng không nên không nỡ rời xa.
Lúc Cố Mạc đến tìm cô, cô nên đi theo ba rời khỏi thành phố A.
“Có phải vì em bị thương... nên mới...” Cố Nhiên xoắn xuýt nhìn cô.
Liêu Phàm dùng lực thoát khỏi tay anh, nén lệ chạy ra quán cà phê.
Cố Nhiên vừa định đuổi theo liền bị phục vụ viên ngăn lại. Anh vội vàng thanh toán rồi chạy theo, Liêu Phàm đã chặn một chiếc taxi lại, đang muốn ngồi vào trong.
Cố Mạc đã giúp cô liên hệ với bác sĩ chuyên gia chỉnh hình nổi tiếng trên thế giới.
Cô muốn trở về dáng vẻ ban đầu, nhất định phải buông tha Cố Nhiên.
“Cố Nhiên, tha thứ cho em, em ích kỷ, là người phụ nữ ham hư vinh.” Liêu Phàm quay đầu, nhìn khuôn mặt anh tuấn của Cố Nhiên, để mặc cho nước mặt giàn dụa.
Lái xe thấy thế, đưa tờ khăn giấy qua: “Cô gái, người yêu cãi nhau là chuyện bình thường, cô đừng khó khăn quá. Ngày mai nói không chừng hai người lại bình thường rồi.”
“Cảm ơn.” Liêu Phàm tiếp nhận khăn tay, đã quên che đi vết sẹo, vén tóc lên lau nước mắt.
Lái xe nhìn thấy một gương mặt nanh ác từ trong kính chiếu hậu, cho rằng mình thấy quỷ, liền hoảng sợ.
Xe xóc lên một phen.
Liêu Phàm ý thức được điều gì, lập tức xõa tóc xuống, che đi nửa gương mặt.
“Cháu... là người. Không phải quỷ.”
“Tôi biết, tôi biết.” Lái xe đạp chân ga, kích động trả lời.
Liêu Phàm bi thương cúi đầu, cuộn hai chân lên, tự ti cắn mu bàn tay.
Khuôn mặt này, khiến cô không có cách nào có thể bình thường xuất hiện trước mặt người khác.
Mỗi một người nhìn thấy qua khuôn mặt của cô đều bị khủng bố mà thét chói tai.
Tài xế xe taxi phản ứng như này đã tính là bình thường.
“Chú, chú là người tốt.” Cô nhẹ giọng nói.
“Sao lại bị như thế?” Tài xế xe taxi tràn ngệp tiếc nuối nhìn cô qua kính chiếu hậu.
“Bỏng, mẹ cháu tự sát, kích nổ khí ga.” Liêu Phàm nhắm mắt lại, không dám nhớ về một màn hồi ức bi thảm kia.