Sắc Vi Vương Tử

Chương 10 :

Ngày đăng: 22:09 21/04/20


Hôm nay là ngày đẹp, trời trong nắng ấm.



Phí Tử Ngang sáng sớm đã rời giường sửa soạn quần áo, chuẩn bị đi gặp “mẹ vợ”.



Đúng thế!



Trải qua sự kiện “quần bơi”, Tiểu Kì đại khái cảm thấy lương tâm bất an, cho nên đối với hắn là muốn gì được nấy.



Ngay cả hắn nói muốn gặp mẹ Tiểu Kì- dì Mai từ nhỏ đã nuôi hắn lớn, Tiểu Kì cũng đồng ý.



Ha ha, thật tốt quá, hắn nhất định phải nghĩ cách loại bỏ ấn tượng xấu của dì Mai với Phí gia, như vậy có thể sớm mang cục cưng bảo bối cưới về nhà!



“Tiểu Kì, em xong chưa? Nhanh lên, chúng ta phải xuất phát!” Phí Tử Ngang gõ cửa phòng tắm.



“Sắp xong rồi, anh đừng giục nữa!” Mạnh Niệm Kì quả thực sắp phiền muốn chết!



Cậu cũng không biết bản thân mất trí chỗ nào, lại đồng ý đưa Phí đại thiếu gia về gặp mẹ.



Không biết mẹ có giận đến tống anh Ngang đi không?



Ài,nếu mẹ biết mình cùng Phí đại thiếu gia lại đang yêu nhau, đại khái cả mình cũng đuổi đi luôn!



Mạnh Niệm Kì chán nản nhớ lại lời mẹ nói trước mặt cậu…



“Mạnh Niệm Kì, con nghe mẹ! Mạnh gia chúng ta từ này về sau cùng Phí gia sẽ không còn một chút liên quan nào! Con nếu dám quay lại tìm Thiếu gia, mẹ sẽ đánh gãy chân con! Con cũng đừng nhận mẹ là mẹ!”



Ài, cũng khó trách mẹ giận như vậy.



Ba ba khi cậu sinh ra không lâu đã qua đời. Mẹ nuôi cậu, vẫn không tái giá.



Bà cả đời giữ mình trong sạch, giữ lấy danh dự e là còn quan trọng hơn sinh mạng.



Không ngờ đến cuối cùng lại bị bà chủ mình hầu hạ nhiều năm gán cho cái danh “hồ ly tinh” hư hỏng đuổi ra khỏi cửa Phí gia!



Mẹ lưng mang tội danh bịa đặt này, đến đâu tìm việc cũng không thuận lợi.



Cuối cùng đành phải đặt chân đến “trấn Y Lĩnh”, bằng chính nghề bếp của mình, mở quán ăn tại gia, cũng mua máy may giúp người ta sửa quần áo.



Mẹ ngậm đắng nuốt cay nuôi cậu lớn, cậu thề nhất định phải báo hiếu mẹ.



Nhưng hiện giờ… Cậu cùng anh Ngang là chia không được.



Cậu không thể không có mẹ, cũng không thể không có anh Ngang.



Mất đi một bên,cậu cả đời cũng sẽ không vui vẻ.



Có lẽ anh Ngang nói đúng, cậu cần phải tạo cơ hội, từ từ: mẹ một lần nữa chấp nhận anh Ngang, như thế về sau tình yêu của bọn cậu mới có cơ hội được đồng ý, đúng, cậu phải có dũng khí, bước một bước đầu tiên! Mẹ từ nhỏ đã yêu thương Thiếu gia, nói không chừng sẽ nhanh chóng chấp nhận anh ấy.



Mạnh Niệm Kì nói với bản thân phải hướng suy nghĩ đến sự lạc quan.



“Em xong rồi, đi thôi.”



Mạnh Niệm Kì một bước ra khỏi phòng tắm đã bị Phí Tử Ngang ôm vào lòng. “Làm anh sợ muốn chết, anh nghĩ em thay đổi ý định.”



“Này, Mạnh Niệm Kì tôi há lại là kẻ nói không giữ lời.”



“Vâng, vâng, Tiểu Kì của anh là người giữ chữ tín nhất toàn thế giới.” Phí Tử Ngang cười cười hướng miệng cậu hôn cái…



“Dừng!” Mạnh Niệm Kì vội vàng che miệng mình, “Đại sắc lang anh cẩn thận một chút cho em, đừng hơi tí liền động tay động chân với em, em không mong bị mẹ nhìn ra sơ hở gì.”



“Được, anh cẩn thận, anh sẽ vạn phần cẩn thận. Chúng mình giờ xuất phát đi, anh đặc biệt đem xe đi rửa cực sạch sẽ, sáng bóng long lanh, Tiểu Kì nhất định sẽ không cảm thấy mất mặt.”



Phí Tử Ngang đắc ý nói.



“Anh lái cái xe thể thao mười triệu này tới trấn nhỏ, nhất định sẽ khiến mọi người lườm nguýt, em không mất mặt mới là lạ.” Mạnh Niệm Kì tức giận liếc xéo hắn một cái.



“A? Vậy làm sao giờ?”




Nhưng kì thật bình tĩnh của bà chính là điềm báo cơn giông tố sắp tới…



“Được, anh không làm khó em, anh đi trước…”



Phí Tử Ngang muốn đưa tay sờ mặt cậu biết bao, xóa đi ưu phiền của cậu, nhưng giờ phút này hắn cái gì cũng không thể làm…



“Dì Mai, Tiểu Kì xin dì…” Phí Tử Ngang khom lưng thật thấp chào bà.



Lâm Nguyệt Mai khe khẽ thở dài. “Thiếu gia, tôi không tiễn, cậu bảo trọng.”



Phí Tử Ngang há miệng muốn nói, nhưng thấy mặt bà nặng nề, đành nuốt sống trở lại.



“Tiểu Kì, đừng quên, anh chờ em ở trường…”



Hắn cuối cùng vẫn kiên trì, nhìn thật sâu, mới quay đầu đi…



Mạnh Niệm Kì lòng không yên tâm bất an theo mẹ lên tầng:



Lâm Nguyệt Mai chỉ vào bài vị chồng cùng tổ tiên, lạnh lùng nói, “Quỳ xuống!”



Mạnh Niệm Kì cúi đầu, yên lặng quỳ xuống.



“Con lớn rồi, chuyện trước kia có lẽ không nhớ. Nhưng mẹ lại nhớ rõ ràng…” Giọng Lâm Nguyệt Mau thong thả lại nặng nề, “Ngày đó bị đuổi khỏi Phí gia, mẹ ở trước bài vị cha con thề, đời này, mẹ phải bảo vệ con bình an lớn lên, không để con phải chịu khuất nhục mẹ từng chịu.”



“Mẹ… Thực xin lỗi, nhưng con và thiếu gia là thật lòng yêu nhau… Anh ấy từ nhỏ đã yêu con, thương con, anh ấy sẽ không để con chịu tủi thân…” Mạnh Niệm Kì cực lực biện bạch vì hai người.



“Con quá ngây thơ, Tiểu Kì.” Lâm Nguyệt Mai cười khổ, “Thiếu gia có lẽ sẽ không so đo thân phận con, nhưng Phí phu nhân thì sao? Trước không nói đến con là con trai, cho dù con là con gái, theo truyền thống môn đăng hộ đối của đám nhà giàu bọn họ, con cho là bà ta chấp nhận con? Con đối với bà ta mà nói, chính là con của người hầu, dựa vào cái gì ở bên người thừa kế duy nhất Phí gia chứ? Con đây là quạ đen muốn biến phượng hoàng, không biết lượng sức!”



Mạnh Niệm Kì thân mình lạnh run, cúi đầu không nói.



“Khi đó tuy mẹ bị phu nhân dùng tội danh bịa đặt đuổi đi, nhưng mẹ có thể ngẩng đầu ưỡn ngực nói cho bà ta, mẹ không thẹn với lòng, mẹ cùng lão gia không có quan hệ bất chính. Nhưng con sao? Con lúc đó có thể nói cho bà ta như thế không?”



“Mẹ… Đừng nói nữa…”



“Ngừng lại đi, Tiểu Kì. Con cùng thiếu gia là không có hy vọng. Mẹ không muốn thấy có ngày con bị người vũ nhục, bị người chà đạp, sau đó mình đầy thương tích trở về…”



“Mẹ, thực xin lỗi, nhưng con không thể không có anh ấy a…” Mạnh Niệm Kì thống khổ ôm đầu.



“Đứa con ngốc, cho dù mẹ giờ không ngăn con, thiếu gia có một ngày cũng phải kế thừa gia nghiệp, cưới vợ sinh con, đến lúc đó con đã chịu thật nhiều thương tổn. Mẹ không muốn thấy con bị thương, con có thể hiểu cho lòng người làm mẹ không?”



Mạnh Niệm Kì nước mắt nhịn không được mà tràn mi.



“Ngày mai đừng đi học. Mẹ sẽ giúp con chuyển trường. Con về sau cũng đừng gặp thiếu gia. Mẹ biết thiếu gia là đứa trẻ tốt, mẹ hiểu nó hơn bất cứ ai, nhưng nó không thuộc về con, Tiểu Kì. Nó là con cưng của trời, nó không thuộc về người bình thường chúng ta.”



Mạnh Niệm Kì không thể phản bác.



Từng từ trong lời mẹ nói là trúng tim đen.



Cậu cùng thiếu gia, vốn chính là người của hai thế giới, cho dù có lúc cùng xuất hiện, cuối cùng cũng phải tách ra.



Cậu sao có thể hại người hại mình, hại mẹ đau lòng chứ?



Cậu hiểu, cậu đều hiểu hết.



Nhưng muốn cậu rời bỏ con người bản thân yêu hơn tính mạng, là đau như tước thịt róc xương a…



Anh Ngang… Anh Ngang… Anh cũng biết em yêu anh đến thế nào.



“Ô… ô…”



Mạnh Niệm Kì ở trong nhớ nhung cùng tuyệt vọng vô tận, rốt cuộc nhịn không được khóc nghẹn ngào.



***



Ôi, ngược đến ngược đến ~ Bạn Yui đã quay lại, và vẫn ăn hại như xưa=))) chương này tặng cho Trầm khả ố=))) đáp lại công lao đi Phó bản hộ bổn tọa bấy lâu=)))