Sắc Vi Vương Tử
Chương 11 :
Ngày đăng: 22:09 21/04/20
Phí Tử Ngang cả một đêm không chợp mắt.
Lòng hắn giống như bị đè một tảng đá lớn, khiến cho hắn buồn bực đến không thở nổi.
Hắn cảm thấy sự tình không đơn giản như thế.
Cá tính dì Mai hắn biết rõ, dì cư xử bình tĩnh, kết quả sự việc lại có thể khiến người ta sợ hãi.
Hắn ngồi trên sô pha kí túc đợi đến hừng đông.
Tiểu Kì không về.
Gọi di động cậu, vẫn là tắt máy.
Mất tin tức của cậu khiến Phí Tử Ngang lo đến sắp phát cuồng!
A, có thể nào cậu ấy trực tiếp đi học không?
Đúng, nhất định là thế. Tiểu Kì biết mình đang đợi cậu ấy, nhất định sẽ về.
Ôm ấp tia hy vọng cuối cùng, Phí Tử Ngang vội vàng chạy tới phòng học.
“Vương tử, chào.”
Một bước vào phòng học, các học sinh đều ân cần hỏi thăm hắn, nhưng Phí Tử Ngang lại không trả lời.
Không có lòng dạ nào.
Chỗ ngồi của Tiểu Kì không một bóng người.
“Các người có thấy Mạnh Niệm Kì không?”
“Không có a, cậu ta không đi học.”
“Cậu ta sẽ không đến đâu.” Có một bạn nam đột nhiên chạy đến bên Phí Tử Ngang hưng phấn nói, “Vương tử, tin tốt a, nghe nói Mạnh Niệm Kì muốn chuyển trường!”
“Cái gì?” Phí Tử Ngang trong lòng giật mình: “Cậu nói bậy!”
“Là thật, mẹ em làm phòng giáo vụ a, sáng sớm đã nhận được điện thoại của mẹ Mạnh Niệm Kì, nói từ nay trở đi không đến học nữa, vài ngày sau sẽ làm thủ tục chuyển trường cho cậu ta.”
“Mẹ ơi, đây đúng là tin tức động trời a!”
“Thật tốt quá, không có Mạnh Niệm Kì, Vương tử lần này thắng chắc!”
“Vương tử, chúc mừng anh a.”
Mấy nam sinh cao hứng bàn luận, đều cảm thấy Vương tử nhất định cũng sẽ cao hứng, không ngờ sắc mặt Phí Tử Ngang đột nhiên biến đổi, phẫn nộ mà gầm nhẹ: “Câm mồm! Đều câm mồm cho tôi!”
Cả phòng học lập tức lặng ngắt như tờ.
Bọn họ đều là lần đầu tiên nhìn thấy Vương tử dịu dàng cao quý không khống chế được như vậy!
Phí Tử Ngang trong mắt tràn ngập sự không dám tin cùng kinh hoảng phẫn nộ.
“Chuyển trường cái gì? Tôi tuyệt đối… Tuyệt đối không chấp nhận!” Hắn không để ý đến ánh mắt kinh ngạc của mọi người, xoay người bỏ đi.
Xe thể thao nghìn vạn của Phí Tử Ngang, một đường chạy tới trấn Y Lĩnh.
Xe két một tiếng, dừng ngay cửa nhà Mạnh Niềm Kì.
Cửa chính quán ăn khóa chặt.
Phí Tử Ngang vội xuống xe, không ngừng nhấn chuông, nhưng không ai đáp lại.
Đang lúc hắn phát sầu, vừa vặn thấy bác Vượng đi qua, vội ngăn ông lại: “Bác Vượng.”
“A, là bạn học A Kì. Oa, xe này của cháu? Thật trâu bò a!”Bác Vượng hưng phấn mà sờ đông mó tây trên xe thể thao.
“Bác Vượng, bác có biết Tiểu Kì đi đâu không?”
“Gì, nó không phải quay về trường sao?” Bác Vượng kinh ngạc hỏi.
Phí Tử Ngang nghe vậy liền hiểu ông nhất định không biết tin tức Tiểu Kì, thất vọng nói, “Không có, cậu ấy không về.”
Lâm Nguyệt Mai nghe vậy sắc mặt thay đổi! Trong lòng cũng lo đến không biết phải làm như thế nào.
Tuy bà kiên quyết phản đối thiếu gia cùng Tiểu Kì bên nhau, nhưng lòng bà, vẫn là vô cùng yêu thương đứa bé này.
Lâm Nguyệt Mai vội thúc giục con mình, “Mau! Tiểu Kì, mau đi xem một chút!”
Mạnh Niệm Kì lòng cất một khối bất an, vừa chạy vừa gọi Phí Tử Ngang.
Tiếc là di động căn bản không có tín hiệu. Đại khái là mạng lưới bị đại thụ đè hỏng.
Anh Ngang, anh đừng có việc gì! Anh tuyệt đối không thể bị gì!
Đợi Mạnh Niệm Kì theo đoàn người chạy đến hiện trường sạt lở, liếc mắt một cái liền thấy xe thể thao quen thuộc đang bị đại thụ đè đến biến dạng hoàn toàn!
Mạnh Niệm Kì trong lòng hoảng hốt! Thiếu chút nữa ngất đi!
Không… Không…
Này không phải thật… Không phải thật!
“Anh Ngang!” Mạnh Niệm Kì như điên mà nhào qua, lại không ngừng đẩy đại thụ trên nóc xe, muốn cứu người yêu. “Mọi người làm ơn giúp với, trong xe là người bạn quan trọng nhất của cháu, xin mọi người mau giúp!”
“Hóa ra là bạn Tiểu Kì! Được, mọi người cố lên a! Cần cẩu còn chưa có đến, xem có thể cứu người ra không nào!”
“Được!”
Mọi người cùng kêu lên, đem hết sức, muốn gắng nâng đại thụ lên…
“Anh Ngang, em tới cứu anh! Anh phải chống đỡ, anh nhất định phải chống đỡ!”
Mạnh Niệm Kì khóc lóc không ngừng hò hét, muốn tiếp sức cho người yêu!
Có lẽ là nghe được cậu gọi, một giọng nói mỏng manh quen thuộc, đột nhiên từ xa truyền đến…
“Tiểu Kì!”
“Anh Ngang?” Mạnh Niệm Kì sốt ruột nhìn xung quanh: “Anh Ngang, là anh sao? Anh ở đâu?”
“Ở trong này…. Anh ngã xuống chân núi…”
Mạnh Niệm Kì cùng những người khác theo tiếng nói lập tức tới bờ núi, quả nhiên nhìn thấy một bóng người mắc ở trên cây, phất tay với bọn họ.
“Trời ạ! Là anh Ngang! Mau, mau cứu anh ấy!”
Đoàn người vội thả dây thừng, đưa Phí Tử Ngang từ từ kéo lên!
Mạnh Niệm Kì vừa thấy hắn, lập tức bật khóc nhào lên, ôm người yêu vào lòng!
“Ô… Làm em sợ muốn chết! May anh không sao!”
“Tiểu Kì, ngoan, đừng khóc, đừng khóc.” Phí Tử Ngang đau lòng không ngừng vỗ lưng cậu.
“Em nghĩ… Nghĩ anh bị đè trong xe…”
“Cũng là ông trời phù hộ. Có tảng đá ở giữa đường, anh mới xuống xe muốn dọn tảng đá kia đi, thì cái cây to kia gục xuống. Đường núi sạt sau đó, anh bị đất đá đẩy xuống chân núi, may là qua một gốc đại thụ, anh mới nắm lấy nhảy lên. Ài, chỉ cần muộn vài giây, Tiểu Kì sẽ không còn gặp anh nữa.”
“Ô… Cảm tạ ông trời…”
Hai người ôm chặt nhau, vạn phần biết ơn ông trời chiếu cố, để bọn họ có thể gặp lại, không đến nỗi âm dương xa cách….
“Nhân sinh vô thường*, không biết khi nào sẽ rời khỏi nhân thế, Tiểu Kì, đồng ý với anh, đừng bao giờ rời khỏi anh nữa.”
“Được, được… Em đồng ý với anh… Anh Ngang, em đồng ý với anh…”
Trải qua lần sống chết trước mắt này, Mạnh Niệm Kì trong lòng không sợ gì nữa.
Mặc kệ người cả thế giới phản đối thế nào, cậu cũng không bao giờ rời khỏi người yêu nữa.
***
*Nhân sinh vô thường: đời người luôn thay đổi