Sắc Vi Vương Tử

Chương 6 :

Ngày đăng: 22:09 21/04/20


“Anh Cả, anh có biết không, bởi vì “sự kiện kia”, hiện giờ Thượng Lạc chúng ta sĩ khí chấn động mạnh a!” Trong nhà ăn, Lôi Kình vừa ăn bánh mỳ, vừa nước miếng tung bay mà nói.



“Sự kiện gì? Cậu chỉ cái gì?” Mạnh Niệm Kì không giải thích được mà hỏi.



“Ôi chao, anh Cả, anh cũng đừng giả vờ.” Lôi Kình cố ý nháy mắt ám muội mấy cái, “Là chuyện Vưu Thiếu Vân thích anh a!”



“Đừng nói bậy.” Mạnh Niệm Kì không đồng ý mà nhíu mày, “Con gái coi danh dự rất quan trọng. Không thể lấy ra nói đùa.”



“Em xin anh, anh Cả! Là anh quá không nhạy bén có phải không? Lôi Kình em kinh nghiệm phong phú như thế, tâm tư con gái em liếc mắt cái là nhìn thấu! Tin em đê! Vưu Thiếu Vân kia đã sát gần anh rồi!”



“Đúng vậy, anh Cả.” Cổ Vân Phong ở bên gật đầu, “Em có thể thấy sao tình yêu của Vưu Thiếu Vân, xác thực đã lấp lánh phát sáng rồi!”



“Sao tình yêu của cô ấy lấp lánh không quan hệ đến tôi.” Mạnh Niệm Kì thờ ơ nói.



Cậu hiện giờ vì chuyện của Phí Tử Ngang, đã là tâm loạn như ma, tự thân khó bảo toàn, đâu còn tâm tư quản người khác?



“Oa, anh Cả lợi hại!” Cổ Vân Phong nhịn không được giơ ngón cái lên, “Đại mỹ nhân như thế yêu thương nhung nhớ, anh cũng có thể ngồi mà trong lòng không loạn, bội phục, bội phục!”



Lôi Kình mới không tinh anh Cả thờ ơ, “Anh Cả, anh thành thật nói đi, Vưu Thiếu Vân kia mỗi ngày hầm canh cho anh, anh uống không?”



“Ậy…” Cậu đúng là uống.



Nhưng cách uống khó có thể mở miệng với người khác…



Phí Tử Ngang cái tên kia lần nào cũng kiên trì dùng miệng đối miệng mớm canh cho cậu ăn, uống uống, hai người thường nhịn không được liền làm cái chuyện kia…



A a a! Thực sự là quẳng chết người mà!



“He he, anh Cả, em thấy “canh mỹ nhân” anh khẳng định là uống nhể?” Lôi Kình ôm ngực một vẻ hiểu rõ.



“Được rồi, đừng nói chuyện này nữa.”



“Không được! Thế nào không đề cập đến? Anh Cả mị lực sâu rộng, đem hoa khôi trường Hữu Thượng từ trên tay cái tên Tường Vương tử gì đó đoạt về! Thay đám Thượng Lạc bọn em xì một hơi, hiện giờ cái đám Hữu Thượng mắt chó nhìn người sắp tức điên rồi, ha ha!” Lôi Kình đắc ý cười to.



“Ha ha…” Không ngờ Duẫn Thiên Kì sát vách cũng cười ha ha, “Có mấy kẻ thích nâng giá trị bản thân, cũng không sợ người ta cười rớt răng hàm!”



“Cậu nói ai tự nâng giá trị bản thân?” Lôi Kình vỗ bàn đứng lên.



“Cậu nghĩ tôi đang nói ai là nói người đó!” Duẫn Thiên Kì lạnh lùng cười, không nhanh không chậm mà nói, “Vưu Thiếu Vân chính là vợ đã qua cửa của anh Hai bọn tôi, nhà họ Phí cùng nhà họ Vưu gia thế môn đăng hộ đối, tôi chính tai nghe bác gái Phí nói qua, hai người bọn họ tốt nghiệp xong sẽ đính hôn!”



Đính hôn?



Mạnh Niệm Kì nghe vậy như rơi vào hầm băng, sắc mặt trắng nhợt.



Không có khả năng… Tuyệt đối không có khả năng…



“Nói láo! Mấy kẻ có tiền các người cho rằng mỹ nữ trên đời này đều là của các người chắc? Như Vưu Thiếu Vân người đẹp tâm cũng đẹp, nhìn trúng anh Cả bọn tôi là chuyện hiển nhiên! Các người chỉ là đố kị mới nói cái gì đính hôn.”



“Xì! Ai rảnh lừa đám nhà quê đáng thương các người, không tin ra ngoài hỏi một chút, trừ đám nhà quê các người, trong trường ai chả biết Tường vy Vương tử cùng hoa khôi trường rất nhanh sẽ đính hôn?”



Người ngựa hai bên lại bắt đầu đối chọi gay gắt, Mạnh Niệm Kì lại nghĩ tiếng động ấy cách mình rất xa.



Đầu ngón tay lạnh lẽo đang run khe khẽ không ai biết.



Phí Tử Ngang… Hoá ra cậu cả ngày gọi bảo bối bảo bối, căn bản là đùa giỡn tôi!



Cậu  nghĩ rằng tôi và cậu còn có thể giống như khi còn bé, tùy Phí gia các người chà đạp sao?



Khinh người quá đáng!



Mạnh Niệm Kì chỉ cảm thấy cơ thể giá lạnh giống như mất đi độ ấm, nhưng trong lòng lửa giận so với bất kì thời điểm nào đều hừng hực hơn hẳn!



Đúng lúc này, thật có chết không, Vưu Thiếu Vân vừa vặn từ đầu kia nhà ăn hướng tới chỗ bọn họ.



“Anh Mạnh, chào.” Vưu Thiếu Vân thẹn thùng bắt chuyện.



Bỗng nhiên nhìn thấy cô, Mạnh Niệm Kì thiếu chút nữa muốn xoay người rời đi, nhưng lòng phẫn nộ tràn đầy lại khiến cậu đánh mất ý niệm trong đầu này.



Phí Tử Ngang, cậu nghĩ tôi sẽ để cậu trêu đùa mãi sao?



Nằm mơ!



Mạnh Niệm Kì nhịn xuống cảm giác đau lòng, lấy lại bình tĩnh “Chào.”



“Anh Mạnh, em xem băng của anh đã gỡ rồi, miệng vết thương tốt chứ?”



“Đã không có việc gì rồi.” Mạnh Niệm Kì đột nhiên ngẩng đầu, vô cùng hiếm thấy mà lộ ra nụ cười tươi với cô: “Cám ơn canh của bạn.”



“Anh… Anh đừng nói như vậy, đây là em nên làm.”



Vưu Thiếu Vân trong lòng như nai con khua loạn.



Đây chính là lần đầu tiên Mạnh Niệm Kì cười với cô đó!



Từ lần trước anh ta cứu cô xong, cô liền đối với thiếu niên này có cảm giác bị điện giật. Tuy rằng hai người gia thế kém rất nhiều, nhưng cô lại chả cần, trong phim thần tượng nam nữ diễn viên không phải cũng thường như này sao?



Yêu có thể đột phá tầng tầng cửa ải khó khăn của, mới thật là yêu a!



Phí Tử Ngang tuy rằng cũng tốt lắm, nhưng hai người bọn họ quan hệ thật sự rất nước chảy thành sông*, một chút cũng không kích thích!



Người ta không phải nói, tuổi trẻ đừng bỏ phí sao? Cô nhất định phải nhân dịp tuổi trẻ, yêu đương một hồi oanh oanh liệt liệt, như vậy cả đời cô mới không coi là quá lãng phí!



“Anh Mạnh, ngày mai là thứ sáu cuối tuần, em vừa vặn có hai vé xem phim, không biết anh có thể đi xem cùng không?” Vưu Thiếu Vân cố lấy dũng khí mở miệng.



“Được, vừa lúc tôi rảnh.” Mạnh Niệm Kì ảm đạm cười.



“Thật tốt quá, vậy anh tiện thể lưu số di động cho em nhé? Em có thể gửi cho anh địa điểm cùng thời gian.”



“Được.” Mạnh Niệm Kì cùng Vưu Thiếu Vân trao đổi số điện thoại.



Duẫn Thiên Kì ở bên thấy thế lửa giận bốc lên giời, thiếu chút nữa xông lên bóp chết cái đồ mê giai Vưu Thiếu Vân! Có lầm không hả? Cái cô ngốc này mắt là bị phân chó dán rồi sao? Đã vậy còn rất không biết xấu hổ mà mời Mạnh Niệm Kì hẹn hò với cô ta? Không được, cậu phải nhanh đi báo cho anh Hai!
Tuy rằng không có nghe chính miệng Tiểu Kì nói rõ có chút đáng tiếc, nhưng còn nhiều thời gian, có một ngày hắn nhất định sẽ chính tai nghe thấy Tiểu Kì thừa nhận mình thích hắn.



Phí Tử Ngang cưỡng chế nỗi vui mừng khôn xiết trong lòng, xấu xa nói, “Được, bản thiếu gia tự có cách khiến cho cậu nói…”



Phí Tử Ngang lần đầu tiên cùng người yêu dấu vui vẻ, tự nhiên muốn cho cậu nhìn rõ cả quá trình.



Hắn đem đôi chân thon thả kiên cường dẻo dai của thiếu niên ép trước ngực, khiến cho thứ ấy của cả hai kề nhau kia ở trước mắt cậu nhìn không sót một cái gì…



Mạnh Niệm Kì nhìn mà vẻ mặt đỏ bừng, tim đập bình bịch.



Thật đáng sợ… Hung khí thô to như thế muốn chọc vào trong mông mình…



A a a! Trời ạ! Để cho tôi chết đi!



“Đẹp không, bảo bối? Nhìn cậu tròng mắt cũng sắp rớt ra rồi kìa.”



“Ô… Cậu tên biến thái này, tôi mới không muốn xem!” Có thằng con trai nào sẽ muốn nhìn mình bị chọc vào mông chứ!



“Chậc chậc, nói một đằng nghĩ một nẻo. Tiểu Kì rõ ràng càng nhìn càng hưng phấn, nhìn cậu em cậu ướt đẫm này…” Phí Tử Ngang xấu xa mà búng côn th*t không ngừng tiết ra chất dịch trong suốt!



“A a…” Mạnh Niệm Kì giật mình đến run lẩy bẩy…



“Thể chất thật dâm đãng mẫn cảm a…” Phí Tử Ngang cười xấu xa.



“Ai dâm đãng hả? Phí Tử Ngang cậu đừng ngậm máu phun người!” Mạnh Niệm Kì xấu hổ giận dữ kêu to!



“Còn không thừa nhận? Vậy để cậu nhìn xem mình rốt cuộc có bao nhiêu khao khát được thịt heo bự của tôi chinh phục!”



“A a… Đừng… Đừng như vậy…”



côn th*t thô to ở trong cửa huyệt của mình hời hợt trêu đùa, khiến cho Mạnh Niệm Kì sâu bên trong cơ thể nảy lên sự ngứa ngáy vô tận…



“Ngứa không?” Phí Tử Ngang xấu bụng mà dùng côn th*t cọ xát ở cửa huyệt mẫn cảm của cậu…



“A a… Đừng… Đừng làm nữa… Ngứa… Ngứa lắm, a a…”



Giọng thiếu niên mang theo tiếng khóc, gợi cảm đến khiến cho người ta cả người tê dại.



Phí Tử Ngang dục vọng càng không thể vãn hồi, thầm nghĩ hung hăng mà tiến vào cục cưng bảo bối hắn yêu đến tận xương tủy!



Nhưng trước đó, hắn còn một nguyện vọng mong rằng có thể thực hiện.



Phí Tử Ngang cố ý không cho côn th*t trực tiếp tiến vào, càng không ngừng ở chần chờ ở cửa huyệt…



“A a… Ngứa chết tôi… Cứu tôi… Cứu tôi…”



“Muốn tôi cứu cậu cũng có thể, nhưng tôi muốn Tiểu Kì gọi tôi giống như trước đây…”



“Ôi… Đồ tồi…”



“Mau gọi a!”



“Ngang… Anh Ngang…”



Tuy rằng Mạnh Niệm Kì gọi nhỏ như muỗi kêu, nhưng Phí Tử Ngang lại cảm động đến thiếu chút nữa tuôn lệ.



Hắn càng không ngừng hôn lên mặt cậu, mừng rỡ như điên mà nói, “Lại gọi lần nữa, bảo bối… Lại gọi lần nữa!”



“Anh Ngang… Anh Ngang…”



“Ô ô… Tiểu Kì!” Phí Tử Ngang rốt cuộc nhịn không được kích động mà đem thứ đó của mình cắm thật mạnh vào, đến tận gốc…



“Ô a a…” Huyệt nhỏ non nớt mới vừa phá thân đột nhiên bị xuyên qua, Mạnh Niệm Kì cong lên, phát ra tiếng thét thống khổ…



“Ha ha… Thật thoải mái… Thật sự rất thoải mái…”



côn th*t được niêm mạc ẩm nóng gắt gao bao lấy, khoái cảm mất hồn khiến cho Phí Tử Ngang thở hổn hển, không thể khắc chế mà lắc eo, điên cuồng qua lại như con thoi trong cơ thể cậu…



Thiếu niên làm lụng như mưa rền gió dữ, khiến Mạnh Niệm Kì thiếu chút nữa hôn mê.



“A a… Nhẹ chút… A a… Sâu quá… Quá sâu… Anh Ngang…”



“Ha ha… Quá sướng… Bảo bối, mông của em thực sự là thích chết tôi! Nhìn đi, nhìn em bị tôi làm sướng biết bao nhiêu!”



“Ô… Đừng nói nữa…”



Mạnh Niệm Kì trơ mắt nhìn côn th*t thật lớn trước mắt không ngừng ra vào ở cửa huyệt đỏ au, kéo ra một lượng lớn chất nhầy trong suốt, bức tranh quá mức tình sắc khiến cậu lửa dục rốt cuộc bộc phát!



“A a… Không được… Anh Ngang… Muốn ra… Muốn ra…” côn th*t của Mạnh Niệm Kì run rẩy phấn chấn không ngừng, mắt thấy sắp bắn ra!



“Ha ha… Bảo bối… Bắn cho tôi! Toàn bộ đều bắn cho tôi! Tôi yêu em… Rất yêu em!” Phí Tử Ngang kích động kêu to!



Lời yêu của thiếu niên khiến Mạnh Niệm Kì hưng phấn đến cả người run rẩy, một hơi vọt tới đỉnh, một luồng dịch trắng phun mạnh ra…



“Oa a a… Bắn rồi… Bắn rồi…”



“Ô ô… Bảo bối… Anh Ngang cũng bắn cho em!”



“A a… Nhiều quá… Nóng quá… A a…”



Mạnh Niệm Kì lần đầu được thiếu niên yêu dấu bắn tinh trong cơ thể rốt cuộc nhịn không được mà hôn mê bất tỉnh.



***



*Nước chảy thành sông: một cái gì đó xảy ra mà không cần nỗ lực thêm



*Khí: Kiếm Đạo căn bản nằm trong bốn chữ Khí, Kiếm, Thể, Nhất (ki, ken, tai, ichi). Khí là khí công, kiếm là vũ khí, thể là thể lực và nhất là hợp nhất. Luyện Kendo là phải luyện làm sao cho chân khí nhập vào kiếm, phối hợp với sức mạnh của cơ thể để những uy lực đó trở thành một. Người Nhật thường hay ví von môn Kiếm Đạo chính là: ‘Sửa soạn cho thời son trẻ và một niềm vui sót lại cho tuổi già’. Luyện tập Kendo giúp cho giúp mỗi người yêu đất nước, xã hội; đóng góp vào sự phát triển văn hóa và và xây dựng nền hòa bình, thịnh vượng cho tất cả mọi người.(sợt gugle=))~)



ôi mợ ôi =,.= lâu ko edit H bà Dương, thấy cứ sao sao đó…