Sắc Vi Vương Tử
Chương 7 :
Ngày đăng: 22:09 21/04/20
Hai kẻ mới nếm thử trái cấm, đều như điên như cuồng.
Cơ hồ mỗi phút mỗi giây cũng không thể rời cơ thể đối phương.
Từ sàn tập kiếm đạo trở lại kí túc xong, hai người ngay cả cửa cũng không bước một bước, cho đến tận sáng sớm hôm sau, cả cơm cũng không ăn, chính là sống chết mà quấn lấy nhau.
“Haa… Tiểu Kì… Thật giỏi… Cái miệng nhỏ phía dưới của em cắn anh thật chặt… Thật sự là thích chết người mà…”
“A a… Ngậm… Ngậm miệng… Không cho nói… A a…”
Thứ kia của thiếu niên ở trong cúc huyệt của cậu điên cuồng qua lại, nhấn xuống đều đụng đến tử huyệt sâu trong ruột khiến người ta mất hồn, khiến cậu chịu đựng đến không biết làm nào cho phải, chỉ có thể liều mạng mà đong đưa mông, nghênh đón va chạm vừa sâu lại vừa lặp đi lặp lại!
“A a… Tiểu Kì… Bảo bối của anh… Gọi tên anh… Mau…”
“A a… Anh Ngang… Anh Ngang… A a… Sâu quá a… Anh giết em mất…”
“Ô ô… Bảo bối… Em muốn giết anh à!” Phí Tử Ngang mỗi lần nghe thấy cậu gọi mình thân mật như vậy, sẽ hưng phấn đến phát cuồng, càng điên cuồng làm càng thêm hung hăng mạnh mẽ!
Ngay khi hai người động tình đến cực điểm, khi vừa sắp đạt cao trào, di động của Mạnh Niệm Kì ở bên giường đột nhiên vang lên…
Mạnh Niệm Kì đang bị mần đến chết đi sống lại, nào còn có sức nhận điện thoại.
Nhưng Phí Tử Ngang cẩn thận có thừa, suy tính một lúc, lập tức biết là ai gọi tới.
Hắn cười xấu xa, lập tức nhấc di động để bên tai Mạnh Niệm Kì…
“A lô, anh Mạnh hả? Em là Vưu Thiếu Vân.”
Nguy rồi! Mạnh Niệm Kì vừa nghe tiếng đối phương, lập tức hô to một tiếng trong lòng!
Trời ạ, mấy giờ rồi? Cô ấy nhất định đã chờ rất lâu. Mình thật là không ra gì, như thế nào lại quên gọi cho cô ấy hủy buổi hẹn?
Đáng ghét, đều là đại sắc lang Phí Tử Ngang này quấn lấy cậu, hại cậu đem chuyện này ném lên chín tầng mây.
Mạnh Niệm Kì hung tợn trừng mắt hắn.
Dám trừng tôi? Phí Tử Ngang không hề báo trước mà đem thứ kia của mình rút ra tới cửa huyệt, rồi lại mãnh liệt đâm thẳng vào!
A a a…. Đâm chết tôi!
“Ô ưm…” Mạnh Niệm Kì bị mần đến trợn trắng mắt, cũng may cậu cắn chặt răng, mới không buông thả kêu ra tiếng, nhưng vẫn phát ra tiếng nức nở như cũ!
“Anh Mạnh, anh làm sao vậy? Anh có khỏe không?” Vưu Thiếu Vân ở bên kia điện thoại lo lắng hỏi.
“Tôi… Tôi bị cảm một chút…”
“A, hóa ra là vậy. Em ở đây chờ anh lâu quá, cũng không thấy anh đâu… Hại em lo lắng gần chết…”
“Ừ… Thật xin lỗi…”
“Không sao. Sinh bệnh chính là phải nghỉ cho tử tế, muốn em mang chút đồ ăn qua cho anh không?”
“Không cần!” Mạnh Niệm Kì vội vàng cự tuyệt.
Nếu như bị chum giấm chua Phí Tử Ngang này thấy Vưu Thiếu Vân đến gặp cậu, vậy cậu đại khái ba ngày cũng đừng mong xuống giường…
“Được rồi. Vậy anh nghỉ đi nhé, chờ anh khỏe đã, chúng ta lần sau lại đi. Em biết một quán bánh ngọt rất tuyệt nhé, anh nhất định sẽ thích đồ ngọt nơi đó.”
“Ừ…”
“Em gọi lại hẹn thời gian với anh sau, chú ý giữ sức khỏe nhé, tạm biệt.”
“Tạm biệt.”
Đợi ngắt xong di động, Mạnh Niệm Kì lập tức bị Phí Tử Ngang hung hăng trừng phạt một chút!
“A a…. Đau quá!” Đầu ngực Mạnh Niệm Kì bị hung hăng véo!
“Em vì cái gì không cự tuyệt cô ta?”
“Em cũng không có đồng ý với cô ấy a.”
“Không cự tuyệt chính là đồng ý rồi!”
“Đây là cái logic gì a? Anh nói bậy.”
“Anh nói bậy?” Phí Tử Ngang cười lạnh, “Xem ra không dạy dỗ tử tế để em nhớ kĩ, em sẽ không học được?”
côn th*t của thiếu niên phẫn nộ trướng căng một lần nữa lại hung hãn đâm mạnh vào…
Mạnh Niệm Kì nhịn không được trong lòng run lên!
Phí Tử Ngang ngay từ đầu khiếp sợ rồi sau lại cảm thấy vô cùng thú vị, không ngờ hắn có chết hay không lại thấy được “tử huyệt” của hiệu trưởng, xem ra về sau không cần sợ hiệu trưởng nữa.
“Nào, Tiểu Vĩ Vĩ, ôm thân cây, cho cái mông của em phơi nắng tử tế nào!” Lục Thanh Vũ tà ác nói.
“Không cần!”
“Còn dám nói không cần? Anh thấy cái mông hư này của em đã ướt đẫm đi?” Lục Thanh Vũ vươn hai ngón tay quấy rầy cửa huyệt của người đàn ông.
“A a… Ngứa quá… Đừng làm như vậy…”
“Đừng làm như này? Thế phải làm như nào? Em nói cho anh biết a.”
“A a… Đi vào… Đi vào…”
“Đi vào đâu? Nói a.”
“Bên trong… Bên trong…”
“Cái gì bên trong? Nghe không hiểu…”
“Ô… Trứng thối… Mông… Bên trong mông…”
“Giống như này sao?” Lục Thanh Vũ cười xấu xa, cắm mạnh hai ngón tay vào!
“A a…” Lâm Kì Vĩ thân mình run rẩy, thiếu chút nữa trực tiếp bắn tinh!
“Chậc châc, vật nhỏ không có sức chịu đựng, kiên nhẫn một chút cho anh!” Lục Thanh Vũ bóp tận gốc rễ anh ta, “Gậy lớn của anh còn chưa có vào đâu, vội cái gì?”
“Ha a… Mau… Mau vào… Em chịu không nổi…” Lâm Kì Vĩ lắc lư, hai mắt đẫm lệ lưng tròng nhìn gã.
“Ô ô… Cái đồ dâm đãng em! Chơi chết em này!” Lục Thanh Vũ chịu không được hấp dẫn của đôi mắt quyến rũ kia, lập tức đề thương ra trận, đem côn th*t căng đến sắp nổ tung đâm mạnh vào…
“Ô a a a… Đâm chết em…”
Hai người làm đến trời đất tối tăm, kêu dâm liên tục, hoàn toàn không biết gian tình của bọn họ đã bị hai đứa học sinh nghe được rõ ràng!
Phí Tử Ngang cùng Mạnh Niệm Kì đáng thương, cả thời gian nghỉ trưa bị ép sát trốn trong cây cối, bụng đói phải nghe hai vị hiệu trưởng lời dâm tiếng dật…
Rất vất vả đợi bọn họ thỏa mãn “thú tính”, cảm thấy mỹ mãn đi rồi, hai thiếu niên đang tuổi ăn tuổi ngủ đã đói đến ngực dán vào lưng rồi.
“Bảo bối, mau ăn chút gì đi.” Phí Tử Ngang đau lòng mà nhanh chóng lấy cặp lồng, đút cho bảo bối cục cưng một miếng sushi.
“Ừm ừm… Đói chết mất…” Mạnh Niệm Kì ăn như hổ đói, “Anh cũng ăn a.”
Mạnh Niệm Kì đau lòng lấy một miếng cho hắn.
“Anh muốn Tiểu Kì đút.” Phí Tử Ngang làm nũng mà mở miệng.
“Tiểu quỷ thích làm nũng!” Mạnh Niệm Kì cười mắng một câu, đem sushi nhét vào miệng hắn, hai người đút cho nhau ăn, vừa hưởng thụ tình nồng ý thắm, vừa tán gẫu “sự kinh hỉ” vừa rồi!
“Hô… Em vừa rồi thật sự là bị dọa đến ngây người!” Mạnh Niệm Kì vẫn còn lưu nỗi khiếp sợ nói, “Nằm mơ cũng không thể nghĩ hiệu trưởng các anh cùng hiệu trưởng bọn em thế mà lại cùng một chân!”
“Đúng vậy, thực sự là kinh hỉ lớn a!” Phí Tử Ngang đồng ý mà gật đầu.
“Không! Em không tin hiệu trưởng Lâm là tự nguyện, thầy ấy nhất định là bị hiệu trưởng Lục ép buộc!” Mạnh Niệm Kì vẫn không thể chấp nhận chuyện hiệu trưởng cậu kính yêu nhất bị “đè”.
“Làm ơn, Tiểu Kì, hiệu trưởng Lâm của bọn em chính là cao thủ TaeKwon Do, muốn khiến hiệu trưởng Lục hoa rơi nước chảy chính là chuyện dễ dàng. Nhưng em cảm thấy thầy ấy có nửa điểm chống cự sao?”
“Ậy…” Không có. Một chút cũng không có. Mạnh Niệm Kì khóc không ra nước mắt mà nghĩ.
Ô… Hiệu trưởng Lâm, thầy vì cái gì không một cước đem đại sắc lang kia đá bay a?
Em anh Cả của Thượng Nhạc bị anh Hai Hữu Thượng đè đã đủ thảm, vì cái gì hiệu trưởng thầy cũng muốn bị hiệu trưởng Hữu Thượng đè chứ?
Chẳng lẽ Thượng Lạc chúng ta sinh ra đã có vận mệnh bị Hữu Thượng ức hiếp?
Ô… Ông trời, ông cũng quá bất công đi?
“Không được! Tôi không cam lòng! Phí Tử Ngang, từ hôm nay đến lượt tôi đè anh!”
“A? Tiểu Kì, bình tĩnh, em… Em đừng xúc động a… Bảo bối…”
Ô… Hiệu trưởng, em hận thầy!
Phí Tử Ngang tai bay vạ gió, quả thực là khóc không ra nước mắt!