Sắc Vi Vương Tử

Chương 8 :

Ngày đăng: 22:09 21/04/20


Cổ Vân Phong cảm thấy vợ yêu Tống Tiệp của cậu ta gần đây có chút vấn đề.



Mỗi lần nhìn thấy cậu ta đều là một vẻ muốn nói lại thôi, tựa hồ có cái gì muốn nói cho cậu ta, rồi lại khó có thể mở miệng.



Nghĩ gần đây lưu hành chủ đề “lừa dối”, lòng Cổ Vân Phong liền chùng xuống…



Chẳng lẽ… Chẳng lẽ Tống Tiệp thực sự có “kẻ thứ ba”?



Nếu… Nếu cậu ấy thực sự chạy tới nói mình muốn chia tay, mình phải làm sao bây giờ?



Không, không được! Cậu ta không muốn mất bảo bối của mình!



Cậu ta cái gì cũng không muốn biết!



Ngay khi Cổ Vân Phong đang phiền não đến sắp chết, thì có chết hay không, Tống Tiệp lại chạy tới tìm cậu ta “nói chuyện”!



“Phong, em… Em muốn nói chuyện với anh…”



“Anh bận nhiều việc, không có thời gian.” Cổ Vân Phong sợ hãi mà vội từ chối.



“Sẽ không để mất nhiều thời gian của anh đâu. Em có lời muốn nói với anh…”



“Không! Anh không muốn nghe! Em cái gì cũng đừng nói cho anh!” Cổ Vân Phong tuy có siêu năng lực cảm ứng, nhưng cậu ta lại tuyệt không muốn cảm ứng chuyện thay lòng đổi dạ của người cậu ta yêu nhất.



“Nhưng việc này thật sự rất quan trọng, là về anh Cả anh!” Tống Tiệp sốt ruột nói.



“Anh Cả?” Cổ Vân Phong hơi bị sửng sốt.



Hóa ra vợ của cậu ta yêu lại là anh Cả?



Trời ạ! Một bên là vợ, một bên là anh em, này bảo cậu ta chịu làm sao nổi.



“Không! Vợ, anh biết anh Cả là người con trai tốt, nhưng anh đối với em còn tốt hơn so với anh ấy, yêu em hơn, van em đừng rời khỏi anh!” Cổ Vân Phong nắm vai cậu lắc mãnh liệt.



Tống Tiệp bị lắc đến độ sắp ngất, hoàn toàn không hiểu cậu ta đang nói cái gì.



Nhìn thấy Tống Tiệp không lên tiếng phủ nhận, Cổ Vân Phong càng cảm thấy mình phỏng đoán đúng, lập tức thống khổ hú lên, “Em là của anh! Anh không cho phép em cùng anh Cả bỏ trốn!”



Tống Tiệp nghe đến đó cuối cùng hiểu cậu ta đang nói gì, lập tức hung hăng thưởng cho cậu ta một cú: “Trốn cái đầu anh ấy! Anh là não bị nước vào à? Nói vớ vẩn cái phim loại ba gì đó?”



“A? Em không phải là yêu anh Cả anh à?”



“Cổ Vân Phong! Bổn thiếu gia trong mắt anh là kẻ hay thay đổi thế sao? Được, anh đã cho rằng tôi lừa dối, tôi đây phải đi lừa một phen!” Tống Tiệp làm bộ muốn đi khỏi!



“Đừng a!” Cổ Vân Phong bị dọa ra một thân mồ hôi lạnh, vội nhào lên ôm cậu: “Vợ tốt, vợ yêu của anh, em đừng giận! Đều là chồng không tốt! Anh đáng chết!”



Cổ Vân Phong dùng sức thưởng cho mình một bạt tai!



“Anh điên rồi?” Tống Tiệp đau lòng muốn chết, vội xoa mặt cậu ta, “Dùng sức đánh như thế làm gì?”



“Không dùng sức vợ như thế nào nguôi giận chứ? He he.” Cổ Vân Phong xấu xa ở trên miệng cậu hôn một cái.



“Thực chịu không nổi anh.” Tống Tiệp vừa bực vừa buồn cười mà liếc cậu ta một cái. “Đừng gây sự, em thật có chuyện quan trọng muốn nói cho anh.”



“Rốt cuộc là chuyện gì a?” Cổ Vân Phong cũng vô cùng tò mò.



“Là liên quan đến anh Cả anh…” Tống Tiệp đem kế hoạch ở trên sàn khiêu vũ làm xấu mặt Mạnh Niệm Kì của Duẫn Thiên Kì nói cho cậu ta.



“Cái gì? Duẫn Thiên Kì đáng ghét! Lại ác độc như thế! Cổ Vân Phong tôi không tồn tại chung với Hữu Thượng mấy người!” Cổ Vân Phong oán giận nói.



“Không tồn tại chung với Hữu Thượng bọn tôi a? Được, tạm biệt!” Tống Tiệp cười lạnh một tiếng, quay đầu bước đi.



“A a a! Vợ, anh không phải nói em đâu!” Cổ Vân Phong vội kéo cậu, “Thực xin lỗi, thực xin lỗi, là anh nói sai.”



“Hừ, cũng không ngẫm lại em nói cho anh kế hoạch này, lưng đeo bao nhiêu tội? Anh có biết em làm như này, tương đương phản bội Vương tử bọn em. Toàn bộ còn không phải vì anh!” Tống Tiệp nói tới đây, lòng bắt đầu bất an.



Bản thân vì sợ chồng yêu trách, cho nên đem kế hoạch bí mật của bọn họ đều khai hết.



“Vợ tốt của anh, anh biết em là vì yêu anh mà thôi! Nhưng, em làm vậy cũng đúng a. Bầu cử vốn chính là cạnh tranh công bằng, như thế nào có thể dùng loại chiêu đê tiện này?” Cổ Vân Phong vô cùng không đồng ý.



“Em cũng nghĩ như vậy, cho nên mới nói cho anh.” Tống Tiệp đồng tình mà gật đầu.



“Được, để cám ơn vợ yêu của anh phân biệt đúng sai như thế, anh quyết định phải lấy thân báo đáp, tử tế báo đáp em, he he…”



“A? Đừng báo đáp, đừng báo đáp… Cứu mạng a…”



Cổ Vân Phong “báo đáp” xong vợ yên liền lập tức chạy vội đến kí túc anh Cả!



Leng keng…



Chuông cửa nhấn vài lần cũng không có hồi đáp.



Cổ Vân Phong không khách khí lại nhấn vài cái nữa.



“Ai a?” Mạnh Niệm Kì mở cửa.




Phí Tử Ngang cùng Mạnh Niệm Kì ở trên sân khấu bắt đầu nhẹ nhàng khiêu vũ.



Một tiến một lùi, một trước một sau.



Dán lại, nhìn nhau chăm chú, lắc lư.



Hai người thể hiện sự ăn ý tuyệt hảo, như là đối tác tốt nhất lâu năm.



“Oa, không ngờ anh Cả khiêu vũ lại gợi cảm như thế!” Lôi Kình nhìn mắt cũng muốn rơi.



“Đúng vậy, thật sự là mê chết người! Xem ra thầy khiêu vũ của anh Cả thật sự lợi hại.” Cổ Vân Phong cũng tán thưởng không thôi.



Duẫn Thiên Kì đầu kia lại là một bụng lửa!



“Có nhầm không? Tôi là muốn khiến Mạnh Niệm Kì kia bối rối, anh ta như thế nào lại nhảy tốt như vậy?”



“Nhảy cũng bình thường thôi.” Tống Tiệp trước mặt Duẫn Thiên Kì không dám lộ vẻ tán thưởng.



“Tức chết tôi! Anh Hai cũng đừng chiếu cố anh ta như thế chứ. Sao không nhân cơ hội gạt chân anh ta, để anh ta ngã, xấu mặt ngay tại chỗ đi?” Duẫn Thiên Kì phẫn nộ nói.



“Oa, Thiên Kì, đừng ác như thế chứ? Cậu rốt cuộc có thâm cừu đại hận gì với Thượng Lạc a?”



Tống Tiệp thực sự không rõ vì cái gì Duẫn Thiên Kì từ trước đến nay trí tuệ bao la lại sẽ trở nên lòng dạ hẹp hòi đến vậy?



Duẫn Thiên Kì quả thực có nỗi khổ không chỗ kể, có nỗi oan không chỗ giãi bày.



Nhưng muốn cậu nói ra chuyện bản thân bị cái tên Lôi Kình chém ngàn đao kia cưỡng bức, cậu chết cũng không nói lên lời!



“Bổn thiếu gia chính là dòm đám nhà quê kia không vừa mắt!” Duẫn Thiên Kì đành phải lập lờ cho qua.



“Quên đi, quên đi, mặc kệ cậu. A, nhảy xong rồi!” Tống Tiệp lập tức vỗ tay trầm trồ khen ngợi!



Dưới sân khấu tiếng vỗ tay vang lên như sấm!



“Ya hô! Quá tuyệt vời!”



“Cả hai đều nhảy thật giỏi a!”



“Đúng vậy, Mạnh Niệm Kì bình thường thoạt trông nghiêm túc, có chút cảm giác khó thân cận, nhưng không ngờ khiêu vũ, lại mê người đến vậy.”



“Hai người này rõ ràng là một đôi! Thân là hủ nữ lâu năm, tôi tuyệt đối sẽ không nhìn lầm!”



“Lại nữa, đồ hâm!” Mọi người đều hướng cô xem thường!



Phí Tử Ngang cùng Mạnh Niệm Kì cúi đầu chào cảm ơn, thối lui đến phía sau màn vải.



“Ôi chao, khóa của anh sao lại mở thế kia?” Mạnh Niệm Kì chỉ chỉ đũng quần Phí Tử Ngang.



Phí Tử Ngang cúi đầu nhìn, quả nhiên là khóa mở mất rồi, vội cười cười nói, “Đều tại cái lều nhỏ này của em hại, ở trên người anh cọ tới cọ lui, hại thằng em anh giương lên đến bục quần!”



“Anh nói bậy cái gì?” Mạnh Niệm Kì đỏ mặt thưởng cho hắn một cú: “Còn không mau kéo khóa lên.”



“Hì, anh muốn Tiểu Kì giúp anh.”



“Thực chịu không nổi anh, lớn vậy rồi còn thích làm nũng.” Mạnh Niệm Kì vừa mắng vừa kéo khóa lên, “Gì, sao kéo không được a?”



Phí Tử Ngang cũng vội thử, “Không xong, kẹt rồi.”



“Đừng nóng vội, em xem xem.” Mạnh Niệm Kì ngồi xổm, dùng sức kéo khóa quần lên trên.



“Được không?”



“Chưa được, em dùng sức xem sao.”



Mạnh Niệm Kì nâng độ cao, vừa vặn đem mặt đối diện với cậu em của Phí Tử Ngang.



“Chậc, vạn nhất có người thấy, còn tưởng Tiểu Kì giúp anh thổi tiêu đó.” Phí Tử Ngang trêu chọc nói.



“Hạ lưu! Chúng ta ở phía sau ai nhìn thấy a?” Mạnh Niệm Kì tức giận trừng mắt liếc hắn.



Không ngờ cậu vừa nói xong, màn vải lại từng chút kéo lên.



“Để chúng ta cám ơn màn biểu diễn phấn khích của hai người họ nào!”



Màn kéo lên, tư thế “thổi tiêu” của Phí Tử Ngang cùng Mạnh Niệm Kì lập tức phơi ra trước mắt toàn bộ trường không sót một cái gì…



Không khí vốn náo nhiệt thoáng cái yên lặng không tiếng động.



Mạnh Niệm Kì hóa đá!



Tất cả mọi người cũng hóa đá!



Chỉ có Tường vi Vương tử của chúng ta “phì” một cái bật cười!