Sách Đạn Tinh Anh

Chương 11 :

Ngày đăng: 07:59 19/04/20


"Đây là phép khích tướng. Anh muốn tôi cảm thấy rằng nếu tôi khỏi tiểu tổ này có nghĩa là tôi đang trốn tránh cái gã bom khùng kia?" Sean cười nhạo một tiếng.



"Hiện tại cậu phân tích rất có lý trí, tôi quả thật đang muốn khiêu khích cậu." Hawkins vắt chéo hai chân, hai bàn tay đan vào nhau, đặt trong lòng, dáng vẻ tao nhã mà nguy hiểm, "Tôi không cần một gã có ý nghĩ căm thù mình ở trong tiểu tổ của tôi, bởi vì tôi cần tập trung tất cả ý chí để tháo bom."



Sean đứng lên, gấp tờ giấy lại nghiêm chỉnh, nhét vào trong túi rồi đi ra ngoài.



"Câu trả lời của cậu đâu?" Giọng Hawkins vang lên phía sau lưng anh.



"Tôi không có cách nào trả lời anh được, vì chính tôi cũng không biết." Sean đi. Trời đất tựa như đột nhiên hoán chuyển, trở về cái ngày anh cùng Sniper và Sẹo đi làm nhiệm vụ, chính anh ghìm súng nhằm về phía người thiếu niên kia.



Ta chết, ta vẫn còn sống.



Ta chết, ta vẫn còn sống.



Có lẽ đi theo Hawkins cũng đồng nghĩa với việc anh vừa mới chết thêm một lần nữa.



Có lẽ đi theo Hawkins....... Anh có thể tìm được câu trả lời cho việc anh trở lại EOD.



Đi ngang qua sân thể dục, Sean thấy Sẹo đang ném bóng vao trong giỏ.



Anh ngồi trở lại bên cạnh Rick, lấy tay khuỷu tay đụng cậu ta một cái.



"Nhanh như vậy đã trở lại rồi?"



"Ân, " Sean sờ sờ đầu, bỗng nhiên anh hối hận vì lúc nãy lẽ ra anh nên điền vào tờ báo cáo xin điều chuyển kia ngay tại chỗ, như vậy không chừng có thể làm cho Hawkins buồn bực một chút, hơn nữa anh còn có thể rời khỏi kẻ điên này, "Cho điếu thuốc đi, của tôi bị Hawkins lấy đi hết rồi."



Rick đem bao thuốc của mình đưa cả cho Sean, "Lần sau đi làm nhiệm vụ tôi còn có thể sống trở về hay không, phải dựa vào anh."



Hawkins nhìn căn phòng vắng lặng, cùng với cái rương linh kiện bom, hai tay chống xuống hai bên cái hòm, cúi đầu, nở nụ cười.



Có người gõ cửa phòng y.



Người tới dĩ nhiên là Tiến sĩ Grey.



"Là ông." Hawkins trở lại trước bàn ngồi xuống.



Tiến sĩ Grey lấy kính mắt xuống, đi thẳng vào trong phòng, "Anh cùng với cha anh đã nói gì?"




Sean chậm rãi nâng người lên, ngay khi sương khói tản dần có thể nhìn thấy sự vật lờ mờ, anh lại nã một phát súng, thanh âm nghe ra như là bắn vào kim loại, hơn 50% có thể tính là đánh trúng .



Ba người dựa vào Hummer ồ ồ thở.



"Đoán xem còn mấy người?" Sean nuốt nước bọt.



"Nếu cậu bắn trúng, còn lại một người." Hawkins bỗng nhiên ghìm súng lăn đi, Sean bị dọa đến trái tim đều nhanh dừng lại.



Đối phương bắn phát thứ nhất, Sean nâng tay bắn, trúng đầu đối phương, mà Hawkins trên mặt đất xoay người một cái, viên đạn bay sát qua má y, lưu lại một vết máu.



Hết thảy im lặng.



Hawkins chậm rãi đi về phía chiếc Hummer kia.



"Trở về!"



Trước khi xác định chắc chắn toàn bộ địch nhân đã bị hạ, sao tên ngu ngốc này dám cứ như vậy đi qua bên đó?



Hawkins mở cửa xe, lôi người ở bên trong ra.



Sean thở dài một hơi, ghìm súng đi ra ngoài, để Rick ở lại vị trí.



"Không cần đề phòng, bọn họ toàn bộ đã chết." Hawkins dùng một loại thái độ không sao cả mà nói.



Sean đi đến bên cạnh y, không hề nói trước, một quyền đánh đến, Hawkins nâng tay, cổ tay vừa chuyển bắt lấy Sean, một cái nghiêng người định đè anh lên cửa chiếc Hummer. Nhưng y thật không ngờ, Sean thế nhưng xoay người làm một cú quăng qua vai, ném y ngã lên mặt đất, dùng đầu gối đè lên bụng y, mắt trừng lớn đến quả thực phải rơi ra đến.



"Con mẹ nó! Anh vừa rồi phát thần kinh cái gì!"



"Chẳng phải cậu đã bắn trúng hắn?" Hawkins nằm trên mặt đất, nhìn Sean, khóe miệng hơi hơi cong lên.



Răng nanh của Sean cắn sít lại, "Nếu tôi bắn không trúng thì sao! Nếu lúc tôi bắn trúng hắn cũng đã muốn bắn vỡ đầu của anh thì sao!"



Hawkins lại dùng hai tay quàng lấy thắt lưng Sean, "Vậy chẳng phải vừa ý cậu, tôi chết, người ta sẽ đổi người dẫn đầu mới đến đây." (Sống chết chuyện nhỏ, tán tỉnh mới là đại sự! =.=)



Rick thấy bọn họ căng thẳng, vội vã chạy đến. (Gia môn bất hạnh!=.=)