Sách Đạn Tinh Anh

Chương 12 :

Ngày đăng: 07:59 19/04/20


"Hey! Hai người các anh thế nào lại đánh lộn nữa!" Rick kéo Sean lên, "Thật vất vả mới được an toàn !"



Sean thở ra một hơi, nhắm mắt lại, "Tôi sẽ bị anh bức thành bệnh thần kinh."



"Vậy điền vào đơn xin thuyên chuyển." Hawkins đứng lên, kiểm tra chiếc Hummer kia, bên trong không có bom, y nhìn về phía Rick, "Lái xe."



Rick ngồi lên ghế lái, ra hiệu cho Sean lên xe.



Hawkins vẫn ngồi ở ghế sau.



Rick liếc mắt nhìn Sean một cái, thấy anh đang chống tay lên đầu, nhắm mắt lại.



Xe chạy được hơn mười phút liền gặp hai chiếc xe từ quân doanh phái đến cứu viện.



"Hey —— các cậu ổn chứ!"



"Không có việc gì! Các anh tới cũng quá chậm đi!" Rick hướng bọn họ quát.



Trở lại quân doanh, chuyện đầu tiên Sean muốn làm chính là đi tắm một cái, đem tất cả mồ hôi cùng sợ hãi lúc ban trưa tẩy sạch.



Đi vào phòng tắm tập thể của ký túc xá, ngay cả quần áo đều chưa thoát, Sean liền đứng vào dưới vòi phun. Thế nhưng mặc dù đã mở lớn hết cỡ, vòi phun vẫn không xuất hiện một tia nước.



Sean ngửa đầu, đạp vào ống dẫn nước một đạp, đi sang gian bên cạnh, vẫn đều không có một giọt nước chảy ra.



"Mẹ nó!"



Rèm bị vén lên, một binh sĩ thò đầu vào, "Hey, người anh em, ký túc xá của chúng ta ngừng cấp nước đến sáng mai, đến khu ký túc xá khác tắm đi."



Sean dừng lại một chút, suy sụp đi ra ngoài.



Anh ngồi ở cửa ký túc xá, nhìn lên không trung xanh xanh trong vắt, hút một điếu thuốc. Sau đó, anh đột ngột đứng lên, đi qua từng khu, từng khu ký túc xá, đi đến trước cửa phòng Hawkins. Hắn mới vừa nhấc tay, cửa liền mở.



Hawkins đã tắm rửa thay áo sạch sẽ, "Vào đi."



Mùi vị bạc hà thoang thoảng lướt qua khứu giác Sean.



Hawkins ngồi trở lại giường, hai chân vắt chéo, lưng dựa vào thành giường.



"Tôi đến là có lời muốn nói."



Hawkins dùng cằm chỉ chỉ về phía ghế dựa bên cạnh bàn, nhưng Sean cũng không đi ngồi, chỉ đứng ở chỗ cũ: "Hôm nay anh làm như vậy là mạo hiểm một cách vô nghĩa."


Tiến sĩ Grey nhướng mi, "Có lẽ hẳn là anh nên xem một ít DVD bán tại cửa quân doanh, chúng có thể dời đi lực chú ý của anh."



Hawkins giống như không nghe thấy Grey nói, y tiếp tục lầm bầm lầu bầu, "Ngay từ đầu tôi chỉ rất muốn thấy hắn. Sau đó tôi rất muốn ôm hắn, sau đó nữa tôi rất muốn hôn hắn."



"Anh đang nói giỡn đi?"



"Cho dù chỉ nghe thấy người khác gọi tên hắn cũng làm cho tôi không cẩn thận nhớ tới thân thể hắn, tôi sẽ cứng."



"Chờ một chút, anh từ nơi này nhìn thấy thân thể hắn?" Cái anh chàng Hawkins này sẽ không đã đem người ta... thế nào đi?



"Hắn thích chơi bóng rổ."



Tiến sĩ Grey khẽ thở ra một hơi, may mắn...... Quân doanh có rất nhiều người khi chơi bóng rổ đều ăn mặc ‘mát mẻ’.



"Bất quá nghe anh nói như vậy, bỗng nhiên tôi cảm thấy anh cũng không phải là dục cầu bất mãn, mà là dường như anh đã phải lòng hắn, không phải đấy chứ.... ?"



Đôi mắt khép hờ của Hawkins hoàn toàn mở, ngay cả cái thái độ ‘không sao cả’ cũng bay biến.



Y cau mày tựa hồ tự hỏi cái gì.



Tiến sĩ Grey bỗng nhiên có chút hối hận, mặc kệ nói như thế nào, cái tay binh sĩ trở thành đối tượng chú ý của Hawkins đều có một chút đáng thương. Hawkins là một kẻ điên, không chỉ là ở lúc làm nhiệm vụ mà thôi.



Không khí trở nên nặng nề, Tiến sĩ Grey cười cười, "Đừng vội kết luận, tôi sẽ chọn vài cuộn phim tặng anh, anh xem xem có thể tự điều chỉnh tâm tình hay không."



Hawkins không trả lời, Tiến sĩ Grey đi.



Chơi bóng rổ xong, Sean mang theo áo sơ mi trở về ký túc xá, có một lá thư đặt ở khe cửa, Sean mở ra thì thấy đó là Jack gửi tới. Anh chàng này nói linh tinh một chút, cuối cùng mục đích là nói đến em họ của mình - David - cũng đến Iraq, ở đội xe tăng.



Sean lắc lắc đầu, người này viết thư chẳng phải muốn anh chiếu cố một chút cho em họ của hắn ta sao? Sean nhìn nhìn sắc trời dần tối, đội xe tăng đi ra ngoài tuần tra cũng có thể đã trở lại, Sean đi đến ký túc xá của họ, hỏi thăm phòng của David, nhưng trước khi kịp gõ cửa, tay anh đã chết lặng ở giữa không trung.



Cách một cánh cửa, anh có thể nghe thấy tiếng thở dốc trầm trọng, cùng với thanh âm cầu xin.



Giường đang chầm chậm kẽo kẹt, tiếng người trẻ tuổi khóc nức nở .



"Sir....... Sir....... Tôi không ........ Sir........"



"Câm miệng! Hay cậu muốn đứng đầu hàng binh*?!" (* Người đi đầu trong hàng binh tuần tra, vị trí rất nguy hiểm, dễ bị tử vong.)



Sự xô đẩy thô lỗ làm cho người trẻ tuổi khóc lên.



Chuyện như vậy ở trong quân doanh cũng không tính là hiếm thấy, hàng năm đều có người vì loại chuyện này mà chịu thẩm tra nội bộ, nhưng cuối cùng vẫn đâu lại vào đấy. Sean nhớ tới khi mình là Vincent, vừa tới Baghdad, nếu không phải có Sẹo, anh đã bị các đại binh chịu áp lực lâu lắm này khi dễ không biết bao nhiêu lần.