Sách Đạn Tinh Anh

Chương 13 :

Ngày đăng: 07:59 19/04/20


Sean nắm chặt nắm tay, rất muốn đá cửa xông vào đem gã sĩ quan kia lôi xuống giường mà đập cho thê thảm, nhưng anh không thể, bởi vì người trẻ tuổi kia là thủ hạ của hắn, nếu anh làm hắn xấu mặt bây giờ, sau này người trẻ tuổi kia cũng đừng mong ngẩng đầu lên được.



Sean lui về phía sau vài bước, đi đến khu đất trống trước ký túc xá, lớn giọng hét lên: "David! David Alvin, cậu ở đâu? Tôi là bạn của Jack Alvin, đến thăm cậu!"



Giọng Sean rất lớn, đủ để cho cả khu ký túc xá đều nghe thấy.



Lúc này, từ một cái cửa sổ có người nhô đầu ra, "Hey, David ở 206! Người anh em, anh ở đơn vị nào thế?"



Sean cười lạnh, "Tôi sao? Tổ phá bom!"



Lúc này, cửa phòng 206 mở, một người đàn ông chừng hơn bốn mươi tuổi tùy tay khoác quân phục lên người bước nhanh ra ngoài.



Sean hướng về phía ô cửa sổ kia phất phất tay, "Cảm ơn, tôi tìm được rồi!"



Sean gõ cửa, nhưng không ai lên tiếng trả lời, xem ra nếu không phải David bị gã khốn kiếp kia làm ngất đi thì là lòng tự trọng bị làm nhục, cảm thấy thực mất mặt không dám mở cửa.



Sean thở dài, nhẹ giọng nói, "Mở cửa, David. Tôi là bạn của Jack. Tôi biết cậu đã gặp chuyện gì, nếu cậu không ra, tôi sẽ đá cửa tiến vào."



Trên mặt đất có tiếng người đi lại, cánh cửa hé ra một khe hở.



Sean trực tiếp đẩy cửa ra, chen vào, sau đó nhanh chóng giữ cửa khép lại.



Một thanh niên trẻ tuổi đang run rẩy, người bọc trong chăn đơn đề phòng mà nhìn Sean.



Làn da lộ ra ngoài chăn của cậu ta đầy những vết xanh tím, xem ra vị sĩ quan kia đã thực sự "tận hứng". Cánh tay Sean luồn qua nách cậu thanh niên, ôm lấy cậu ta, đặt lại lên giường.



"Anh đến để thay mặt Jack bộc lộ sự thương hại với tôi?" Người trẻ tuổi vùi mặt vào gối đầu.



Sean không có trả lời, anh đưa tay ra kéo chiếc chăn đơn, nhưng David túm chặt lấy cương quyết không buông tay.



"Đây là lần đầu tiên sao?" Sean vẫn dùng sức xả chăn đơn xuống, nếu nói về thể diện của David trước mặt Sean thì ngay từ lúc anh đứng ở ngoài cửa phát hiện chuyện xảy ra trong phòng, David đã không có gì để che giấu nữa!



"Nếu như tôi nói chuyện này đã xảy ra rất nhiều lần, anh sẽ khinh bỉ tôi sao?" Trong giọng nói của Davidmang theo vẻ tự giễu.



"Hắn lấy cái gì để uy hiếp cậu? Vị trí đứng đầu hàng binh*?" Sean nhẹ nhàng tách hai gò mông của David, chất lỏng theo bắp đùi cậu ta chảy tràn xuống. (* Vị trí “đứng mũi chịu sào”, khả năng tử vong rất lớn. Có thể nói đã là lính không ai không sợ vị trí này.)


Ước chừng bọn họ bắt đầu kiêng kị thân thế của Hawkins, mà cứ xem thái độ khách khí của bọn họ đối với Hawkins thì hẳn là những lời Rick nghe đồn về gia thế của y có thể hoàn toàn là sự thật.



"Đúng vậy, cậu ta là cấp dưới của tôi, còn nữa, cậu ta không nói dối." Hawkins nhún vai, túm lấy cổ tay Sean liền hướng ra phía cửa đi, "Nếu cậu ta đã tố cáo Ogilvy, vậy thì các người nhìn mà tra xét cho tốt." (Cái gì gọi là Ông trời con? Chính là thế này!)



Sean vốn định rút tay ra khỏi bàn tay Hawkins, nhưng ngón tay y tựa như kìm sắt bóp chặt lấy không tha.



Thẳng đến khi rời khỏi căn phòng kia hơn mười mét, Sean mới được khôi phục tự do.



"Sao anh lại đến đây?" Anh khẽ xoay xoay cổ tay.



"Rick nói cho tôi biết." Hawkins lấy ra bao thuốc hôm trước Sean ném cho mình, dựa vào tường, đốt thuốc.



Sean vẫn nghĩ là ngón tay của Tiến sĩ Grey đã thực dễ nhìn, nhưng mà ngón tay của Hawkins chẳng những thon dài, xương ngón tay lại rất tinh tế, cứng cáp.



"Đây là chuyện riêng của tôi, anh không cần phải xen vào."



Hawkins dùng đầu ngón tay đập tàn thuốc, khói thuốc và tro tàn lung lay uốn lượn trong ánh nắng.



"Nếu cậu sớm nói cho tôi biết, cậu đã không cần phải phiền toái viết báo cáo."



"A?"



Hawkins xoay người đi về phía trước, để lại cho Sean phía sau lưng.



"Tôi có thể làm một quả bom, nổ chết hắn không phải càng đơn giản?"



Sean cười nhạo một tiếng, anh như thế nào đã quên, Hawkins là người điên.



Cuộc thẩm tra này cũng cứ như vậy không giải quyết được gì, nhưng Sean cũng đã tính sẵn, chỉ cần tên khốn Ogilvy kia lại làm cái gì, anh liền tiếp tục viết báo cáo.



Buổi chiều, giờ ăn cơm, Sean lại đi đến ký túc xá của đội xe bọc thép.



Ở cửa doanh trại, Ogilvy ngồi trên xe quân dụng tiến vào.



Sean khinh bỉ gã đến tận xương tủy, cho dù quân hàm của gã cao hơn anh, nhưng anh vẫn xem như nhìn không thấy tiếp tục đi về phía trước, ngược lại, chiếc xe kia bỗng dừng bên cạnh anh, cửa kính xe hạ xuống...