Sách Đạn Tinh Anh
Chương 2 :
Ngày đăng: 07:59 19/04/20
Người đàn ông ở trong gương thoạt nhìn thực anh tuấn, đường nét góc cạnh khuôn mặt rõ ràng nhưng cũng không quá khô cứng, đôi mắt màu xanh nước biển khiến cho khuôn mặt thêm vài phần ôn nhu.
Jack đứng phía sau vỗ lấy vai anh, "Tốt lắm! Trong số chúng ta, cậu là gã dễ nhìn nhất! Geogre Clooney cũng không mê người bằng cậu!"
" Geogre Clooney là ai?" Bộ não Vincent vận động tìm kiếm người có cái tên này, và anh phát hiện ra trong số các chiến hữu anh quen không ai có cái tên này cả.
Jack vuốt vuốt mái tóc mình, ra vẻ muốn phát tác nhưng lại không thể nhằm vào đâu được: "Người anh em, hoặc là cậu đang giả ngu để trả thù tôi, hoặc là cậu nên đi chụp lại não một lần nữa! Geogre Clooney là minh tinh điện ảnh mà bạn gái cũ của cậu mê nhất, nghe nói hiện tại cô ta lại mê Johnny Depp."
Vincent không hề nghe hết lời Jack nói. Người trong gương không phải là anh! Anh thẫn thờ mở cửa ra, ngồi trên nắp bồn cầu, Vincent khẽ nuốt nước miếng. Tất cả những chuyện này là như thế nào? Chẳng lẽ những gì trải qua ở Baghdad hơn bốn tháng qua cũng chỉ là một bộ phim?
Một hình xăm nhỏ lộ ra trên cánh tay anh, Vincent sờ sờ, trong trí nhớ của mình, anh chưa từng xăm bất cứ thứ gì lên cơ thể, và còn chiều cao... Vincent chỉ cao 1m78, mà thân thể này ít nhất cũng cao 1m82.
Rốt cuộc anh là Vincent Mann hay là Sean Elvis?
Anh đi ra khỏi toilet, Jack vẫn đang đứng đợi, "Cuối cùng thì cậu cũng đi ra!"
"Jack, anh nói tôi vì bảo vệ anh mới bị chấn thương ở đầu?"
"Đúng vậy."
"Anh có thể giúp tôi một việc?"
"Nói đi, chỉ cần không phải cướp ngân hàng hoặc là đem bạn gái tặng cho cậu."
"Tôi muốn nhờ anh điều tra giúp tôi một người, Vincent Mann. Quân hàm trung sĩ, từng là lính của căn cứ không quân T25, bốn tháng trước được điều đến bộ phận EOD ở Baghdad. Nếu điều tra được hãy cho tôi biết hiện tại anh ta như thế nào." Vincent nằm trở lại giường bệnh, nhìn về phía Jack lúc đó đang đầy vẻ kinh ngạc, anh bổ sung, "Mặt khác. . . . . . Tôi nói có rất nhiều chuyện tôi không nhớ rõ, là nói thật."
Miệng của Jack mở to đến mức có thể nhét vào một cái bóng đèn.
........
Andrew lại cười khẽ một tiếng, tiếng cười khàn khàn giống như gần ở bên tai Sean. Bàn tay còn lại của hắn vuốt ve dọc theo bên sườn anh xuống phía dưới, xoa nắn lên gò mông anh, "Cậu nhận thua tôi sẽ để cậu đứng lên!"
Trong quân đội thường xuyên có những trò đùa trên thân thể như vậy, thậm chí còn thực sự “động chân tay”. Khi Sean còn là Vincent cũng từng cùng chiến hữu “chơi súng bằng tay”, nhưng anh không thích bị người khác đè xuống dưới làm ra mấy động tác kiểu như thế này.
"Andrew! Để tôi đứng lên!" Anh quát.
"Honey, cậu còn chưa nhận thua!" Bàn tay Andrew càng ngày càng dâm đãng, mấy chiến hữu mặc quân phục đi qua bên cạnh họ, tựa hồ nhìn những trò đùa giỡn như vậy đã thành thói quen, chỉ nhấc lên ngón giữa rồi cười đi qua.
Nhưng Sean đã đỏ bừng từ cổ đến tai.
Không biết sức lực từ đâu tới, Sean mạnh mẽ lật người một cái, vươn tay túm lấy đầu vai Andrew, đầu gối thúc mạnh lên, hàng loạt động tác lưu loát mà nhanh chóng. Khi Sean phục hồi lại tinh thần, Andrew đang bị anh đè trên sàn, trên miệng mang theo một nụ cười nghiền ngẫm.
"Sean, tôi thấy thực ra cậu vẫn còn nhớ phải làm như thế nào để đánh thắng được tôi."
"Xin lỗi." Sean đứng lên, nhìn Andrew nhanh nhẹn đứng dậy, "Hi vọng từ nay về sau anh sẽ không đùa giỡn kiểu này nữa."
Andrew lại cười cười, đường cong trên khóe môi cùng nếp nhăn nhỏ trên khóe mắt khi cười khiến cho hắn thành thục mà tràn đầy mị lực, ngón tay hắn xẹt qua cằm Sean, bị Sean né tránh , "Lần sau khi cậu đánh thắng tôi, tôi sẽ không đùa giỡn loại này với cậu."
Sean vừa muốn nói gì, Andrew lại uốn uốn thắt lưng, rời khỏi.
Cơ thể hắn vươn thành một hình cung duyên dáng, giống như một con hắc báo vận sức chờ phát động.
Sean thở dài, về ký túc xá.
Trước lúc tắt đèn, Jack tìm đến anh, đây là việc mỗi tối trước khi đi ngủ anh ta đều làm để xác nhận xem người anh em thân thiết của mình hôm nay tâm tình như thế nào, có thích hợp để trợ giúp đội trưởng hay không.
"Andrew Fisher là loại người nào?"