Sách Đạn Tinh Anh
Chương 24 :
Ngày đăng: 07:59 19/04/20
Anna ngẩng đầu lên, nhìn về phía cậu ta, "Rick.......... Rất xin lỗi.........."
"Xin lỗi chuyện gì?" Rick quay đầu lại liếc nhìn cô ta.
"Hôm nay tôi đã nói.......... Công tác của các anh rất thú vị.........."
"Chuyện đó ấy à?" Rick cười lắc lắc đầu, "Tôi biết cô không cố ý. Mỗi lần chúng tôi đi tháo gỡ bom, đó đều là một ngày tận thế."
Sean cũng quay đầu lại, nhìn Anna một cái, tỏ vẻ trấn an, sau đó cấp cho Anna một cái trấn an đích ánh mắt, sau đó nắm tay lại, đấm nhẹ vào vai Rick, rồi khẽ ngâm nga ca khúc The end of the world.
Thanh âm của anh có sự trầm ấm của giọng nam, vang lên giữa khung cảnh mênh mông hoang vu này khiến cho người ta bỗng nhiên không cầm lòng được mà sa vào trong đó.
Rick phụ họa theo giai điệu của bài hatsm ngón trỏ khẽ gõ lên tay lái.
Hawkins nghiêng đầu lại, nhìn về phía đỉnh đầu Sean lộ ra trên lưng ghế.
Về tới doanh địa, Rick cùng Sean lấy bia đến, cùng nhau uống, xem như chúc mừng hôm nay sống sót sau tai nạn.
"Chỉ là uống bia, rất nhàm chán !" Rick ngã lên giường, "Nếu có thể làm gì đó thì tốt!"
Sean cười cười, gảy gảy đống DVD, "Loạn thế giai nhân, cậu có xem không?"
"Lại là phim tình cảm lãng mạn, hai chúng ta cùng nhau xem có vẻ rất kỳ quái !" Rick lắc lắc chai bia.
"Cùng tôi xem phim là kỳ quái, nhưng cùng Anna xem thì là lãng mạn ?" Sean buồn cười đạp Rick một cái.
Rick uống hơi nhiều, chóng mặt, nặng nề than thở vài tiếng.
Sean nhìn thời gian thấy đã không còn sớm, vì thế anh kéo lấy Rick, "Đi thôi, tôi đưa cậu về phòng!"
Rick tỏ ra chống đối một chút, tựa hồ rất lưu luyến chiếc giường của Sean.
Hawkins rất ít cười, nụ cười của y dường như vĩnh viễn có một loại trào phúng, nhưng lúc này đây, Sean lại nghe ra vẻ tự giễu.
"Con mẹ nó, anh buông tay ra! Tôi không có sở thích giúp người khác “chơi súng”!"
Hawkins cúi xuống, nhẹ giọng nói bên tai Sean: "Nó rất nóng, đúng không?"
"Khốn kiếp!" Sean quay mặt qua chỗ khác, anh suy nghĩ xem vì sao mình luôn không đánh lại được Hawkins?
"Cậu có biết nó có bao nhiêu khao khát được tiến vào trong thân thể của cậu, xâm phạm cậu?" Hawkins nói rất chậm rãi, Sean thầm nghĩ giết chết y!
"Cậu có biết nó có bao nhiêu khao khát được thể hội cảm giác bị cậu gắt gao bao vây lấy?" Hơi thở của Hawkins phun bên tai Sean, tựa như một sự mê hoặc, thân thể Sean run lên, một luồng hơi nóng trào dâng, đổ xuống dưới hạ thân.
"Cậu có biết nó khao khát được đem cậu nhốt vào một nơi không ai có thể đến được, sau đó làm cậu suốt một ngày một đêm?"
"Dừng lại! Tên điên này! Im đi! Im đi!" Sean kêu to lên, phòng bên có người gõ vào tường, ý bảo bọn họ im lặng một chút.
Hawkins lại hôn lấy môi trên của Sean, khác với mấy lần trước điên cuồng, lúc này đây tràn ngập ôn nhu và an ủi, đầu lưỡi chạy dọc theo khe hở của đôi môi chậm rãi lách vào, liếm láp bờ trong của môi.
Sean hít một hơi, cười nhạo một tiếng, né tránh, "Không bằng anh đem tôi đánh ngất xỉu đi rồi làm!"
"Cậu có biết vì sao cậu luôn không đánh thắng được tôi?" Hawkins nắm lấy tay Sean thong thả chuyển động trên dục vọng của mình, Sean cứng ngắc cả người, cảm nhận được mạch đập thình thịch cùng sức nóng kinh người ở chỗ đó, trái tim anh nhảy lên bang bang khó có thể trấn tĩnh được.
"Vì sao?"
"Bởi vì anh họ của tôi trước kia là lính đặc chủng. Trước khi anh ta bị bom tạc bay lên trời, anh ta thường dạy tôi tôi đánh cận chiến, mà tôi tối hứng thú chính là làm thế nào ứng phó được lính đặc chủng đã từng nhận huấn luyện chuyên môn."
Sean sửng sốt, anh họ của Hawkins bị bom nổ chết?
"Cho nên cậu có hai lựa chọn: lấy tay, hoặc tôi sẽ khiến cậu không thể động đậy, sau đó kéo quần cậu xuống, làm chuyện tôi muốn làm. Chọn đi!"