Sách Đạn Tinh Anh

Chương 23 :

Ngày đăng: 07:59 19/04/20


Hawkins bước nhanh đến, mở cửa ra. Thấy Sean đang ghé vào cạnh khung cửa, dường như đang bị cái gì níu lại. Hawkins vươn mình vào, rút dao găm, cắt qua một nhát rồi nắm lấy Sean kéo mạnh ra.



Gần như rầm một cái, hai người đàn ông cao trên 1m80 cùng nhau ngã xuống, viên đạn bay xẹt qua bên bọn họ, phát ra âm thanh ma sát với vỏ xe nghe chói tai rung động.



"Đứng lên! Cầm lấy, súng đã lên đạn." Hawkins ấn khẩu súng vào trong lòng Sean.



Nói xong, Hawkins đã tựa đến bên cửa sổ, muốn ỷ đến bên cửa sổ, phanh một tiếng bắn đi, đối phương có một người gục xuống.



Sắc mặt Anna trắng bệch, lập tức hiểu được đây cũng là một cơ hội khó có được, nâng máy lên muốn chụp hình, Rick vươn tay ra ấn mạnh đầu cô xuống, một viên đạn vừa lúc đập vào tấm lá sát ngay bên mặt cô ta.



"Nữ phóng viên, hiện tại không phải là lúc để cô hoàn thành giấc mộng đưa tin!" Rick bắn đi một phát rồi nghiêng thân đi, cửa xe lại nghe phanh một tiếng chát chúa.



Anna run rẩy, nhìn về phía Hawkins và Sean, thấy hai người này nhìn chằm chằm vào ống ngắm, nín thở tập trung dường như đang chờ đợi điều gì đó.



Bỗng nhiên, cuộc chiến gay cấn ngừng lại.



Phía bên quân phản loạn không thấy nổ súng nữa.



Rick liên hệ đội tăng thiết giáp, "Gọi C33, tình hình của các anh như thế nào?"



"C33 có hai người hy sinh, một người bị thương, còn ba người còn sức chiến đấu!"



Hai chiếc xe của quân phản loạn ở phía xa rất im lặng. Lúc này, khi chưa thể xác định chắc chắn quân địch đã bị tiêu diệt hết, họ không thể làm gì khác hơn là chờ đợi.



Anna ngồi dưới đất, nhìn đồng hồ, đã qua hai tiếng, cô bị ánh nắng mặt trời gay gắt rọi xuống cơ hồ bong một tầng da, nhưng điều làm cô kinh ngạc không thể tin nổi là Hawkins cùng các đồng đội luôn cầm súng nhìn chằm chằm về phía chiếc xe phía đối diện không hề động đậy.



"Uy, chắc là bọn họ đều đã chết rồi chứ?"



"Không nên xem thường sự kiên nhẫn của bon họ." Sean trả, mồ hôi rơi xuống, "Rick, cậu nghỉ ngơi trước đi."



"Được." Rick rút súng lại, ngồi xuống dựa vào thân xe, tìm nước khoáng dốc liên tục về phía miệng, sau đó tìm ra hai bình nữa, mở nắp đưa cho Sean và Hawkins.



Giữa trưa, ánh nắng đem cả mảnh đất đều thiêu cháy, ngay cả hào quang phản xạ đều rất chói mắt.



"Sean, uống nước." Hawkins không hề động đậy.
Anna nhắm chặt mắt, tai nghe thấy Sean nói, "Kiên trì đi Anna, cô làm tốt lắm, giữ nguyên lực chân như thế này nhé!"



Tâm dẫn được rút ra, địa lôi không phát nổ đã là thành công quá nửa.



Sean đem cây đinh cẩn thận chèn vào.



"Tốt rồi." Sean ngẩng đầu liếc nhìn Anna.



"Tôi có thể nhấc chân rồi sao?" Anna không ngừng nuốt nước miếng.



"Có thể, nhưng phải chờ chúng tôi đi đã." Hawkins túm Sean lên, đi về phía Rick.



"Hey! Hawkins! Anh làm gì, làm gì…!" Sean quay đầu lại, thấy Anna đang không biết phải làm như thế nào cho phải.



"Cậu đã vì cô ta mà đổi thiết bị kíp nổ, tình huống bây giờ cũng giống như cậu vừa nói với Rick, cậu ở lại với cô ta chỉ là sự hy sinh không cần thiết." Hawkins xoay người, nhìn Anna.



"Anna! Nhấc chân đi!" Sean hô to, người của C33 cũng đã đến đây .



Anna nhìn lên ánh mặt trời chói chang trên đỉnh đầu, nâng cameras lên, lộ ra một nụ cười khó coi, tự chụp chân dung của chính mình. Sau đó chân mềm nhũn, ngã ngồi xuống một bên.



Không gian im ắng, đất trời im ắng.



Anna thở hổn hển, bàn tay nắm chặt lấy cameras.



Lúc này, người của C33 bỗng nhiên kêu lên, "Thats Ok!" "Mau trở lại!"



Lúc này Anna mới đi lên, lung lay đi về phía bọn họ, vừa đi vừa nhìn trên mặt đất, chỉ sợ lại dẫm trúng địa lôi. Cho đến khi đi đến trước mặt Rick, bị cậu ta ôm lấy, lúc này cô gái mới nằm trong lòng cậu ta khóc rống lên.



Hawkins mở lên tiếng nói với Sean: "Cắm cờ hiệu lên chỗ này, cho công binh đến một chuyến."



Trên đường xe chạy trở lại quân doanh, Anna ngồi chết lặng, cái chân kia hầu như không thể cử động.



Dọc theo đường đi tất cả mọi người rất im lặng, Hawkins không nói câu gì, Sean chống đầu tựa vào bên cửa sổ, ngón tay Rick gõ gõ tay lái, "Rốt cục lại sống qua một ngày a!"