Sách Đạn Tinh Anh

Chương 26 :

Ngày đăng: 07:59 19/04/20


Sean ngây dại, Hawkins chưa bao giờ nói đùa, cho dù là lạnh mặt mà đùa, hôm nay đột nhiên nghe y nói vậy khiến anh quên cả tránh né móng vuốt sói của y đưa đến.



Rick lôi trang phục phòng hộ nặng trịch ra, cùng với Sean giúp đỡ y mặc lên.



"Ha, Hawkins, tôi dám thề rằng anh là người mặc trang phục phòng hộ nhìn đẹp trai nhất trong số tất cả những người từng mặc!" Rick cười nói, nhưng thanh âm của cậu ta cũng đang run lên.



"Tôi cũng dám cá là nếu Sẹo cũng mặc thứ này đứng cạnh Hawkins, cậu tuyệt đối không nhận ra ai là ai!" Sean kéo lại ngay ngắn phần bảo về ngực rồi vỗ vai Hawkins, "Có điều người anh em ạ, anh quả thực điển trai đến ngây người!"



"Bộ đàm như thế nào?" Rick thử âm thanh.



"Nghe thấy." Hawkins trả lời, "Các cậu đi được rồi."



"Đi, đếm từ một đến ba, chúng ta cùng nhau xoay người."



Ba giây đồng hồ sau, Sean cùng Rick đi về phía tiểu đội canh gác, mà Hawkins đi về phía kho hàng.



Khi đi được vài chục bước, Sean bỗng túm lấy Rick.



"Sean?" Rick ngạc nhiên.



"Cậu đi trước đi, tôi phải ở lại nơi này."



"Cái gì? Sean.........." Rick bắt lấy anh, "Anh ở lại đây cũng vô dụng, bất luận Hawkins thành công hay thất bại anh cũng không thể làm được gì cho anh ta, anh cũng biết.........."



"Còn một việc tôi có thể làm."



"Cái gì?"



"Làm cho anh ta biết sợ hãi." Sean vỗ vai Rick, "Tin tôi, tôi sẽ không chết."



Rick nhìn Sean, "Anh ở gần Hawkins lâu nên cũng điên rồi?"



"Có lẽ vậy. Rick.......... Cậu xem như là người bình thường duy nhất trong tổ chúng ta, vì thế cậu nhất định phải sống. Nhớ rõ, tối nay món mì ống của Anna đang chờ cậu."



"Đúng vậy, cho nên tôi sẽ không nổi điên cùng hai người!" Rick tựa hồ bị Sean chọc giận, cậu ta vẫn cảm thấy nếu so sánh giữa Sean cùng Hawkins, Sean rõ ràng giống cậu ta, có lối suy nghĩ của một công dân Mỹ bình thường, nhưng hiện tại, Sean tựa như lại cùng một “chủng tộc” với Hawkins.



"Xin lỗi, Rick!" Sean nhìn theo Rick hô một tiếng.



"Anh mẹ nó mau chóng trở về trước khi cái lều rách nát đó nổ tung!" Rick cắn răng đi về phía khoảng cách an toàn.



Sean ngồi tại chỗ, anh nhìn thấy Hawkins đi vào gian phòng, vì thế bèn kết nối bộ đàm với y.



"Hey, Hawkins, bên trong đó cảm giác như thế nào?" Sean đặt hai tay trên đầu gối, bàn tay phải iết chặt lấy bàn tay trái, lúc này nhịp tim của anh tăng nhanh.



"Tôi nghĩ thoát ra khỏi bộ trang phục ngu ngốc này." Sean không ngờ Hawkins lại trả lời anh.



"Tôi cũng không hiểu vì sao anh mặc nó." Kẻ điên Hawkins sẽ không tin tưởng bất cứ thứ gì ngoại trừ ngón tay của mình.
Rick vốn định đánh thức Sean, nhưng mới lay lay anh vài cái cậu ta liền phát hiện không đúng, "Sean —— anh phát sốt!"



"Vậy sao? Tôi trở về ăn hai viên thuốc." Sean mở to mắt, mở cửa xe đi xuống, Hawkins nâng lấy anh, sau đó cõng anh lên lưng.



"Rick, đưa Sean đi tìm Lewis."



Đi vào phòng khám của Lewis, Hawkins đặt Sean lên trên giường.



Lewis giúp anh đo nhiệt độ cơ thể.



"Ác, 39 độ." Anh ta cởi quần áo của Sean nhìn nhìn, "Cậu ta bị Zona*." (*Herpes zoster)



"Cái gì? Đó là bệnh gì?" Vẻ mặt Rick mờ mịt.



"Giống bệnh thuỷ đậu, cậu ta cần nghỉ ngơi, không được để cho cậu ta gãi vỡ các bọc mụn, như vậy rất dễ nhiễm trùng. Đây là thuốc uống và thuốc bôi. Tôi sẽ viết đơn để cậu ta nghỉ ngơi ba ngày."



"Cứ như vậy?" Rick nhướng mi.



"Cứ như vậy." Lewis rõ ràng cảm giác được ánh mắt Hawkins theo sát sau mình, anh ta thấy khôn ngoan hơn cả là trở về bàn làm việc.



Sean đưa về phòng, đặt lên trên giường.



Rick giúp Sean uống thuốc, sau đó chuẩn bị giúp Sean cởi quần áo.



"Tôi sẽ giúp cậu ta bôi thuốc, Anna còn đang chờ cậu." Hawkins nói với Rick. (Con à, đậu hủ của “a cha” con đâu phải ai cũng ăn được, còn “ba ba” con đứng đó chi! =.=+)



"Đúng vậy, Anna!" Lúc này Rick mới nhớ tới còn chưa cho Anna biết mình đã bình an đã trở lại, "Vậy Sean ..... nhờ anh!"



Hawkins ngồi vào bên giường, cởi cúc áo đồng phục của Sean, để lộ áo T-shirt màu trắng và quần sẫm màu. Y cởi nốt áo trong của anh, xương quai xanh tinh tế khỏe mạnh cùng đường cong cơ thể duyên dáng cứ như vậy hiện ra ở trước mặt Hawkins.



Y dùng khăn mặt thấm nước ấm, lau mình cho Sean, cẩn thận tránh khỏi những dải mụn đỏ.



"Hawkins.......... Anh đang làm cái gì.........."



"Lau mồ hôi, sau đó bôi thuốc cho cậu. Cậu nổi mụn zona, nếu thấy ngứa cũng không được gãi." Động tác tay của Hawkins nhẹ nhàng vô cùng.



Sean vốn thực để ý bản thân cái gì cũng không mặc cứ như vậy nằm trước mặt Hawkins, nhưng giờ phút này biểu tình của Hawkins cùng sự cẩn thận tỉ mỉ của những ngón tay y khiến anh không hiểu sao bỗng tin tưởng y.



"Sean, tôi lật cậu nằm sấp lại nhé, Lewis nói mụn nước trên lưng cậu đã bị gãi vỡ."



"Ân.........." Sean mơ hồ gật gật đầu.



Bôi thuốc cho Sean xong, Hawkins cũng không mặc lại y phục cho anh mà đem chăn nhẹ nhàng phủ lên người Sean.



*Bệnh Zona hay còn gọi là Zona thần kinh, "Giời leo"