Sách Đạn Tinh Anh

Chương 27 :

Ngày đăng: 07:59 19/04/20


Sean ngủ say, Hawkins ngồi bên cạnh Sean, dựa vào đầu giường.



Nửa đêm, Sean tỉnh lại, cảm giác bên cạnh có người.



"Muốn uống nước? Hay đau?"



"Hawkins.......... Anh vẫn ở đây .........." Sean cố gắng nhìn rõ mặt y trong bóng tối.



"Để trông chừng không cho cậu gãi phá mụn nước." Thanh âm của Hawkins vẫn lạnh nhạt như mọi khi.



Sean cười một tiếng, "Hôm nay thiếu chút nữa đã mất mạng, vì sao anh còn có thể bình tĩnh như vậy?"



"Tôi cũng không bình tĩnh, tôi rất sợ hãi."



"Sợ hãi? Sợ cái gì?"



"Sợ cậu sẽ chết."



"Như vậy tôi đã trả thù thành công."



"Tôi sợ là sợ còn chưa kịp làm cậu thì cậu đã chết!" Hawkins nói lời vô cùng thiếu lãng mạn không chút do dự.



"Trời ạ, tôi thật không nên tỉnh lại. Ngoại trừ làm đối tượng ảo tưởng tình dục, tôi không còn tác dụng gì khác với anh nữa sao?" Sean đưa tay bóp bóp trán.



"Sean, cậu không chỉ là đối tượng ảo tưởng tình dục."



"Tôi còn là đồng đội của anh." Sean dùng nắm tay đấm nhẹ vào người y, "Nhân tiện... chúc anh sinh nhật vui vẻ."



"Tôi có thể hôn cậu không?"



"A —— Trời ơi!" Sean rên lên, "Anh không thấy tôi đang sinh bệnh hay sao? Vì sao còn tra tấn thần kinh của tôi như vậy?"



"Quên đi." Hawkins thản nhiên.



Sean thở dài, "Trên người tôi mọc ra cái đống mụn nước chết tiệt kia, còn đang ứa mủ, tôi thật không hiểu làm thế nào anh còn có thể muốn mấy chuyện đó với tôi?"



"Trên thực tế chỉ có những chỗ cậu gãi vỡ mới có chút nước mủ mà thôi."



"Được rồi, chúng ta có thể không bàn luận về vấn đề nước mủ nữa được không?"
Nhưng sau khi mất nửa ngày tìm lý do, Sean vẫn lo sợ bất an như cũ.



Anh bước nhanh ra khỏi phòng, đi tìm Tiến sĩ Grey.



Nhưng trước bàn của Grey lại đang có người ngồi, ông ta hơi ngạc nhiên khi thấy Sean.



"Hey, người anh em! Chuyện của tôi khá cấp bách! Liệu cậu có thể nhường cho tôi chút thời gian?"



Người lính kia gật đầu, nhanh nhẹn đứng lên, còn bóp chặt vai Sean mà nói: "Không có gì là không thể trôi qua, anh em!" Sau đó liền đi.



Ngón tay của Tiến sĩ Grey nhẹ nhàng đập lên mặt bàn, Sean ngồi xuống phía đối diện với ông ta, hai bàn tay ôm lấy đầu tỏ vẻ sầu não.



"Tiến sĩ Grey .......... Tôi nảy sinh một vấn đề rất lớn.......... Vấn đề này thực nghiêm trọng.........."



"Nghiêm trọng đến cỡ nào?"



"Hôm nay tôi đi mua DVD, sau đó tôi nằm ở trên giường.........." Sean thở dài, bức bối, những lời tiếp theo anh thực khó mà nói ra được!



Tiến sĩ Grey nghiêm túc quan sát vẻ mặt của anh, sau đó cố gắng dùng ngữ điệu thoải mái nói: "Đừng nói với tôi là cậu không thể cứng rắn, đó quả thực là một vấn đề nghiêm trọng. Nhưng Sean.......... Chịu áp lực mạnh trong thời gian dài khiến cho đàn ông mất đi năng lực chỉ là tạm thời. Đặc biệt cậu lại thuộc binh chủng công tác nguy hiểm cao độ, hiện tượng đó có xảy ra cũng rất bình thường."



Sean không biết phải nói gì, anh không hiểu thế quái nào Tiến sĩ Grey lại nghĩ đến phương diện kia, bị người ta cho rằng mình ‘không thể cương’, điều này khiến anh thực không biết nên khóc hay cười.



"Vậy cái gã điên Hawkins kia như thế nào chỉ cần nghĩ... liền có thể cứng lên? Hắn mới là người dễ bị tạc bay nhất trong tiểu tổ của chúng tôi!"



"Well, phương thức xử lý áp lực của mỗi người không giống nhau. Tôi có thể cho cậu một số loại thuốc giảm bớt căng thẳng, nhưng không thể uống nhiều. Tôi dám cam đoan, chờ cậu về đến Mĩ nhất định sẽ lại cường tráng như cũ."



Sean ngẩn người, vấn đề anh muốn giãi bày cùng Tiến sĩ Grey không phải là vấn đề này a.



"Ý tôi muốn nói là.........."



"Muốn nói gì?" Tiến sĩ Grey mỉm cười.



Muốn nói lúc tôi bắn, trước mắt hiện lên hình ảnh Hawkins..........



"Quên đi, tôi nên trở về xem thêm mấy lượt DVD thôi.........." Sean đứng dậy, nghĩ thầm rằng nói không chừng làm vậy còn có thể đem mình bẻ lại “thẳng” như cũ.



"Sean, cậu không cần thuốc thật sao?" Tiến sĩ Grey ngó đầu ra, Sean đã muốn đi khỏi văn phòng.