Sách Đạn Tinh Anh
Chương 29 :
Ngày đăng: 07:59 19/04/20
"Roger*." Rick thở dài, "Con mẹ nó! Nếu họ thật sự mang theo thuốc nổ thì để bọn họ tự nổ chết chính mình đi!" (* Lời thông báo đã được nhận và được hiểu rõ, câu trả lời dùng trong liên lạc qua radio)
Sean nhíu mày, loại tình huống này là nguy hiểm nhất. Đối phương có thể đem thuốc nổ cột lên người, cũng có có thể vứt lại trong tòa nhà, lại hoặc là giấu ở nơi nào đó, kíp nổ, nhiều nhân tốt không xác định như vậy, cho dù đưa tiểu tổ tháo dỡ bom đến họ cũng khó có thể phát huy được tác dụng.
Hơn mười phút sau, họ đến mục tiêu.
Khu vực này chủ yếu là các kiến trúc bị bom tàn phá, quân Mỹ từng nghĩ tới san bằng các kiến trúc đổ nát này, kiến tạo một ít nhà trệt cho bình dân đến sinh sống, nhưng từ khi có người dẫm phải bom mìn bị vùi lấp dưới mặt đất, oanh một tiếng liền tạc không còn mảnh vải, ý tưởng cũng chỉ có thể mắc cạn .
Tòa nhà ba tầng trước mắt họ trước đây là một trường tiểu học, tầng thứ 3 bị nổ mất hơn một nửa, hai tầng còn lại khá tốt, lại ở trong một mảnh phế tích, quả thật rất thích hợp cho phản quân trú ngụ.
Bất quá khi Sean và các đồng đội đến nơi, cuộc giao tranh giữa quân mỹ với phản quân đã đến hồi kết thúc.
Bọn họ gặp mặt nói chuyện với đội trưởng của đội đột kích, đối phương cho biết hiện tại phản quân đã bị tiêu diệt, nhưng không thể xác định được bên trong còn có người hay không.
"Những gã điên này cất giấu rất nhiều thuốc nổ, còn có một ít bom bán thành phẩm. Tôi cần các anh đi vào trong đó làm một ít đánh giá xem những thứ thuốc nổ trong đó có ổn định hay không để chúng tôi vận chuyển ra ngoài."
"Hiểu được." Hawkins xoay người nhìn về phía Sean cùng Rick, dùng cằm ý bảo bọn họ xuất phát.
Hawkins yêu cầu đội đột kích toàn bộ rút khỏi toà nhà này, chỉ để lại một tiểu đội cùng họ đi vào.
"Anh chắc chắn rằng chúng ta sẽ tiến vào một khu vực chất đầy thuốc nổ lại ở trong tình huống bất ổn định?" Rick sửa sang lại mũ giáp.
"Khi cậu còn sống, cậu sẽ vĩnh viễn không thể đoán được một phút sau đó sẽ xảy ra chuyện gì." Sean cười nhạo một tiếng vác súng lên.
Hawkins đã đi trước, bóng dáng thon dài mà trầm ổn, giống như hình ảnh trong phim.
Bọn họ đi vào tòa nhà, dọc theo hành lang, men theo bờ tường. Khi sắp đến khúc ngoặt, Hawkins làm một cái thủ thế, Sean mang theo ba người nhanh chóng di chuyển tới bên kia hành lang, sau đó Sean ghìm súng đi trước, ở tầng này không có người cũng không có dây dẫn.
"Clear*." Sean làm cái thủ thế, mọi người lên lầu, hơn mười giây lúc sau, bọn họ đi tới lầu hai qua tay chỗ. (* Sạch sẽ, ý nói không có chướng ngại vật, an toàn.)
Ngay khi mọi người định tiếp tục đi về phía trước, Sean ngừng lại.
"Trò cũ." Sean ngồi xổm xuống, hướng về phía Hawkins giơ hai ngón tay, đối phương hiểu ý, bước đi cẩn thân đến bên cạnh anh, từ trong túi công cụ lấy ra một cây kéo.
Yết hầu Sean cũng có chút nghèn nghẹn.
Khi xe trở lại doanh địa, Anna đứng ở cách đó không xa, nhìn Rick.
Rick bỗng nhiên chui đầu vào trong lòng Sean, "Tôi không muốn xuống xe.......... Tôi không muốn Anna thấy tôi.........."
Mọi vật trở nên nhòe đi trước mắt Sean. Mà Anna đi tới trước cửa xe, Rick đem cửa đóng lại, Anna không thể mở ra. Cô chỉ có thể đưa tay với vào trong, chạm đến mặt Rick: "Anh yêu, em biết đã xảy ra chuyện gì, em biết đã xảy ra chuyện gì."
"Anh giết một đứa trẻ.........." Rick nghiêng đầu đi, muốn né tránh bàn tay Anna.
"Vì cứu tất cả đồng đội của mình." Anna vuốt ve nước mắt ướt trên mặt Rick, "Em biết rõ anh, biết anh là người như thế nào.......... Cho nên hãy để em được ở bên anh lúc này, được không?"
Rick rốt cục về đến trong vòng tay của Anna.
Sean trầm tĩnh xuống xe, Hawkins đứng cách đó không xa, chờ anh.
Sau đó một ngày, bọn họ không có nhiệm vụ, bởi vì họ có tâm lý đánh giá.
Hawkins ngồi ở trước mặt Tiến sĩ Grey .
"Tôi tin rằng anh có thể tự xử lý bất cứ vấn đề gì."
"Đúng vậy, khi Rick nổ súng, tôi đang dỡ bom."
"Anh có thể xử lý mọi vấn đề, không có nghĩa là đầu của anh không có vấn đề gì." Tiến sĩ Grey nhìn về phía anh, ánh mắt luôn luôn bất cần đời hiện tại lại rất nghiêm túc và ẩn ẩn để lộ ra vài phần áp bách.
"Khi tôi nhìn về phía Sean, cậu ta đang đứng ở bên cạnh đứa bé kia."
Tiến sĩ Grey không nói lời nào, chỉ nhìn y.
"Cậu ta đứng ở nơi đó, vẫn không nhúc nhích, nếu phía sau còn có một địch nhân, cậu ta nhất định đã chết."