Sách Đạn Tinh Anh

Chương 30 :

Ngày đăng: 07:59 19/04/20


"Hoặc nếu người dẫn dụ đứa bé kia đi ra là tôi, có lẽ cậu ta cũng sẽ không ngây ngốc đứng ở đó." Trên khuôn mặt Hawkins không có biểu cảm gì dư thừa, thậm chí ngữ điệu cũng lạnh như băng.



"Nghe có vẻ như anh đang sợ hãi điều gì." Tiến sĩ Grey nghiêng đầu, ông ta khá là kinh ngạc, bởi vì theo như ông ta biết, trong đại não của Hawkins vốn chưa từng có thứ gọi là "giả thiết".



"Đúng vậy, tôi đang sợ hãi. Nếu cậu ta không thể tiếp tục làm một quân nhân, cậu ta sẽ rời khỏi Baghdad."



"Còn có, rời khỏi anh." Tiến sĩ Grey nở nụ cười, khi Hawkins lần đầu tiên thừa nhận chính mình sợ hãi thì lại gây ra cho người ta cái ảo giác rằng thì ra anh ta cũng là một người bình thường.



Hawkins không nói tiếp .



Tiến sĩ Grey gật đầu: "Tâm lý của cậu là không có vấn đề, nhưng Hawkins, nếu tâm lý của Sean bất ổn định, tôi không có cách nào buộc cậu ta ở lại đây, hoặc là ở cạnh anh. Anh cũng biết, như vậy.......... Baghdad sẽ lấy mạng của cậu ta."



"Tôi biết." Hawkins lưu loát đứng dậy, rời đi, Tiến sĩ Grey đọc được từ bóng dáng cao ngất của y một loại kiên định, tựa như một lưỡi dao cắm ngập vào trong đá.



Nhưng trên thực tế, cuối cùng Sean đã thông qua được kỳ đánh giá tâm lý, cần rời đi khỏi nơi này cũng là Rick. (A! Con bị điều đi mất!T^T)



Cậu ta không có cách nào nâng lên súng của mình, cũng không có cách nào đặt ngón trỏ lên cò súng được nữa.



Rick sẽ trở về nước sau hai ngày nữa, nếu không có gì ngoài ý muốn, cậu ta sẽ xuất ngũ.



Đây là lần đầu tiên, ba người bọn họ ngồi trong cùng một phòng, trên bàn là bia, còn có pizza được họ đóng gói mang về từ căng tin.



"Ở Baghdad ăn pizza, chúng ta thật xa xỉ." Rick cười.



"Chúc mừng cậu, Rick, cậu đã có thể thoát khỏi địa phương quỷ quái này." Sean cụng bia với Rick.



Hawkins chỉ ngồi im lặng tại chỗ.



Rick vẫn cười, "Anh cũng biết, khi tôi ở trong tiểu tổ F.......... Trừ tôi ra, anh là người có thể ở lại lâu nhất. Không phải ai cũng có thể chịu được Hawkins."



Không biết có phải vì sắp phải rời khỏi hay không, mọi lời muốn nói với Hawkins, Rick đều nói ra.



"Hey, Hawkins, đây là lúc mà tổ viên ‘thâm niên’ nhất của anh sắp sửa rời đi, anh không thể nói một câu hay sao?"




Hawkins ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng huých một chút chóp mũi anh.



"Hãy yêu tôi đi." Thanh âm của y rất nhẹ, là thanh âm duy nhất Sean nghe thấy trước khi chìm vào cảnh trong mơ.



..........



Sáng hôm sau, Rick lên trực thăng rời khỏi doanh địa.



"Về tới Boston nhất định phải liên hệ với tôi." Sean vỗ vỗ vai Rick.



"Đương nhiên." Rick gật đầu, nhìn về phía Hawkins đứng một bên không nói gì, "Hey, sir! Hy vọng anh cũng có thể sống sót rời khỏi nơi này."



"Tôi sẽ." Hawkins gật đầu.



Trực thăng cất cánh.



"Hẳn là cậu ta sẽ không mắc di chứng hậu chiến linh tinh gì đó chứ? " Sean ngửa đầu nhìn theo, hỏi.



"Sẽ không, cậu ta có Anna." Hawkins xoay người, "Mà tôi thì có cậu."



Buổi chiều ngày hôm sau, khi Sean đang cùng với Sẹo đánh bóng rổ, Sniper hướng về phía anh gào thét: "Sean, điện thoại của cậu hình như đang reo."



Sean đi đến bên sân bóng, lấy điện thoại cầm tay ra: "Hey, Hawkins, có chuyện gì?"



"Đến phòng tôi, có đội viên mới."



"Nhanh như vậy?" Điều này có nghĩa là tiểu đội của họ rất nhanh sẽ lại ra trận.



Sean hướng về phía Sẹo bọn họ làm một cái ra hiệu xin lỗi, sau đó khoác áo rời đi.



Đi đến trước cửa phòng Hawkins, anh bỗng nhiên có cảm giác mình đã biến thành Rick, khi chính anh đi vào tiểu tổ này, Rick đã ở phòng Hawkins lần đầu tiên nhìn thấy anh.