Sách Đạn Tinh Anh

Chương 31 :

Ngày đăng: 07:59 19/04/20


Sean đẩy cửa, thấy một người đang đứng giữa phòng, còn Hawkins thìngồi ở sau bàn làm việc, dường như đang đọc thứ gì.



"Sean, đây là kỹ thuật binh Jill Oliver. Oliver, đây là Trung sĩ Sean Elvis." Nói xong, Hawkins lại chú ý về thứ giấy tờ đặt trên mặt bàn của y.



Sean ngẩn người, "Jill Oliver?"



Nếu anh nhớ không lầm, khi còn ở căn cứ không quân T25, trong số những học viên học cùng một thầy dạy với anh có một người Jill Oliver.......... Hơn nữa còn là một tên khó chơi.



Người đứng giữa phòng chậm rãi quay người lại, khi nhìn thấy rõ diện mạo của anh ta, Sean thật muốn lấy tay che mặt. Trời ạ, thật là gã “Jill” kia ..........



Khuôn mặt của đối phương vẫn mang nét ngây thơ như một năm trước, thoạt nhìn tựa như một tên nhóc con mới ngoài hai mươi, nhưng Sean biết tay này cũng bằng tuổi anh, đã 28.



Jill cười, đi tới, thân mật giơ tay về phía Sean, "Hi, Trung sĩ Elvis, tôi là Jill, tôi có thể gọi anh là Sean được chứ?"



"A, tất nhiên." Theo phép lịch sự, Sean cũng vươn tay ra, thế giới này thật sự quá nhỏ, “cựu địch thủ” của anh bỗng nhiên sao lại mò tới nơi này?



Sean nhớ lại khi mình vẫn là Vincent, tên kia luôn thích chỉ trích các bài luận của anh, lúc thực nghiệm, cần thảo luận, hắn ta cũng luôn phản bác ý kiến của anh, quan trọng nhất là đứng trước mọi phản bác cùng chỉ trích của hắn..... anh chưa từng có đường “phản công”. Ngoài ra, không biết có phải người này thích “chỉnh” anh, đôi khi mọi người cùng nhau ăn điểm tâm, tên kia thường xuyên đem sữa của anh tráo thành nước cam, tốc độ cực nhanh khiến anh ngay cả thời gian phản ứng đều không có!



Phải biết rằng bất luận làm Vincent hay làm Sean, anh cũng không uống nước cam! Không uống cái thứ nước đã từng khiến anh bị ngộ độc.



"Sean, anh có thể dẫn tôi đi tìm phòng của tôi không?" Thanh âm ôn hòa từ tính vang lên.



"A, không thành vấn đề." Sean phục hồi tinh thần, đưa Jill đi đến căn phòng trước kia Rick từng ở.



Phòng đã được thụ dọn thực sạch sẽ.



Sean nhớ trước đó một tuần, anh vẫn còn ở đây cùng Rick uống bia hút thuốc, thế giới luôn thay đổi với một tốc độ mà anh không thể tưởng tượng được.



"A....., Jill, trước hết anh có thể xếp đồ đạc quần áo vào tủ, tôi giúp anh dọn giường." Sean nói xong liền đi tới bên giường. Khi chăn gối đều được trải tốt, anh xoay người lại, thấy Jill dựa vào bàn tựa hồ nhìn mình đã thật lâu .




"Báo cho bọn họ sơ tán dân cư trong các ngôi nhà xung quanh."



"Anh muốn tháo dỡ thứ này? Chỉ còn lại có mười mấy phút." Jill cũng bắt đầu hô hấp nặng nề hơn trước, thanh âm phát ra lúc nói chuyện cũng rất cẩn thận.



Hawkins ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa, Sean đứng ở nơi đó, nhìn y.



"Không, chúng ta rút lui, để nó tự nổ."



Jill tựa hồ thở ra nhẹ nhõm: "Thật tốt, anh còn chưa điên đến như lời đồn."



Mà giờ phút này, Sean đang rất căng thẳng, trên người anh tuôn mồ hôi lạnh. Bom kiểu bánh lái tháo dỡ thật không đơn giản, chẳng những cần có giá đỡ, hơn nữa ngón tay khẽ run cũng có thể kíp nổ, bên trong bom dây dẫn rất nhiều, cho dù phải dỡ bỏ, ở trong mười mấy phút cũng khó có thể.



Sean hít sâu, anh hiểu tâm tình muốn so tài cao thấp của Hawkins đối với Montero, thậm chí muốn thắng Montero có lẽ nhất định không được để ý đến sống chết, thắng thua chính là một canh bạc.



Ngay khi Sean gian nan nuốt khan, Hawkins cùng Jill đã đi ra .



Hawkins ra hiệu cho anh, ý là họ từ bỏ ý định tháo dỡ.



Một giây ấy, Sean nhẹ nhõm cả người.



Ba người nhanh chóng rời khỏi khu vực nhà hàng, đi tới khu vực an toàn.



Năm phút đồng hồ sau, quả kia bom nổ mạnh, lan đến bốn phía ngã tư đường cùng các của hàng nhỏ.



Ông chủ quỳ trên mặt đất khóc, bởi vì cả nhà họ vừa mất đi nơi kiếm sống.



(1) Bro, brother: Từ chap này trở đi bạn sẽ dùng những từ này để thay thế cho cách gọi “người anh em”.