Sách Đạn Tinh Anh

Chương 32 :

Ngày đăng: 07:59 19/04/20


Hawkins xoay người đi về phía chiếc Hummer, ngồi vào.



Sóng nhiệt vặn vẹo cảnh vật trước mắt họ, khói đặc cuồn cuộn.



Jill thất thần: "Đó quả thực là một quả bom..........Trời ạ .........."



Khi anh ta quay nhìn lại những người đồng đội của mình, anh ta phát hiện Sean đang đi về phía Hawkins.



Anh tựa trên cửa xe, nhìn vào sườn mặt góc cạnh rõ ràng như điêu như tạc của Hawkins: "Cảm xúc của anh lúc này hẳn rất tệ."



Hawkins không nói gì.



"Anh cảm thấy mình đã trốn tránh sự khiêu chiến của Montero?"



Trong xe tiếp tục trầm mặc.



Thật lâu sau, Hawkins mới lên tiếng: "Ngay cả thử xem mình có thể dỡ bỏ nó hay không, tôi đều không đi thử!”



"Anh không có thời gian." Sean mở cửa xe ngồi vào ghế lái, "Mọi trận chiến trên thế giới này đều không thắng lợi ở việc anh có đánh bại được kẻ địch của anh hay không, mà là ở anh còn sống."



Lúc này, Jill cũng đã quay lại, "Hai người thảo luận chuyện gì thế?"



"Thảo luận mạch cảm ứng cùng mạch thời gian của quả bom kia là quan hệ song song hay xâu chuỗi." Sean cười cười, chờ Jill ngồi vào, anh liền đạp chân ga cho xe chạy về quân doanh.



"Ha ha, nghe ra anh cũng rất hiểu biết về mạch cấu tạo của bom?" Jill sờ sờ lông mày.



"Có một chút."



Vì thế Sean cùng Jill bắt đầu bàn luận, Sean kể về một số loại bom mình đã từng gặp trước đây, sau đó hai người bàn bạc cách tháo dỡ.



Jill phê bình ý tưởng của Sean quá bảo thủ, Sean nói ý tưởng Jill rất mạo hiểm.



Trò chuyện trò chuyện, bỗng nhiên Jill nở nụ cười.


"Tôi phải về phòng." Sean ôm lấy cái thùng, anh rốt cục hiểu vì sao Hawkins nói y không cần những thứ trong đó, "Cảm ơn đồ ăn vặt của anh, cùng với.......... quần lót."



Anh mới vừa đi tới cửa, Hawkins bỗng nhiên gọi anh lại.



"Sean, nếu tôi phải đi, cậu có cho tôi một cái hôn không?"



Một phút ấy, Sean bỗng nhiên cảm thấy giọng nói của Hawkins cũng không phải lạnh như băng, mà là giống như nước suối thánh thót rơi, rơi thẳng lên trái tim anh.



"Good bye kiss?"



"Không được sao?"



"Có thể." Sean nghiêng đầu, vào lúc ấy, có cảm xúc gì đó đang bắt đầu khởi động trong anh.



"Vậy hiện tại có thể cho tôi không?"



Sean bất đắc dĩ cười cười, đặt cái thùng kia lại mặt bàn, sau đó đi đến bên cạnh Hawkins, hạ thấp thắt lưng, môi hôn lên môi y. Nụ hôn thực mềm nhẹ, không có sự bá đạo long trời lở đất như của Hawkins, cũng không có sự kháng cự mãnh liệt của Sean.



Bọn họ hòa hợp ngoài ý muốn, thong thả mà liếm hôn lẫn nhau.



Khi Sean nâng người lên, Hawkins lại vẫn ôm chặt anh, "Có thể khiến nó lâu hơn một chút không?"



"Không thể." Sean nhẹ nhàng gỡ tay Hawkins ra, bởi vì anh biết, nếu nụ hôn này tiếp tục, anh sợ chính mình cũng không muốn dừng lại.



Sean về tới phòng mình, đặt cái thùng xuống. Ngồi trên mép giường, anh nở nụ cười.



Anh từng nghĩ một khi anh rời khỏi Baghdad, thứ tình cảm mỏng manh như tơ nhện giữa anh và Hawkins sẽ theo đó mà đứt lìa, tuy nhiên trong suy nghĩ của anh, anh sẽ là người đi trước, sau đó Hawkins vẫn sẽ ở lại chiến trường tìm kiếm bóng dáng của Montero James.



Nhưng thật không ngờ Hawkins mới là người trước xoay người rời đi.



Sean nằm xuống đệm, vươn tay lấy đồ ăn vặt trong thùng, từng miếng từng miếng lách cách ăn, không hề để ý đến vụn bánh rơi trên gối đầu.



Bây giờ mới 8h tối, nhưng Sean lại cảm thấy thật mỏi mệt.