Sách Đạn Tinh Anh

Chương 36 :

Ngày đăng: 07:59 19/04/20


"Chỉ có.......... Chỉ có một ca khúc này thôi sao?" Sean nhìn về phía Jill, đã lâu lắm rồi anh chưa nghe bài hát này, ngoại trừ một lần tự mình ngâm nga khi ngồi trong xe cách đây không lâu.



"Ca khúc yêu nhất, chỉ cần có một bài là đủ rồi." Jill sửa sang lại mũ.



Hawkins mở cửa xe ngồi vào.



Xe chạy ra khỏi doanh địa.



Nhiệm vụ của họ là đánh giá một vụ nổ.



4h sáng nay, tại một khu nhà ba tầng phía Bắc nội thành đã phát nổ. Tiểu tổ của họ làm nhiệm vụ đánh giá xem vụ nổ này là một cuộc tập kích tự sát hay trước đó chôn giấu bom rồi từ xa kíp nổ.



Bọn họ đi đến mục tiêu, trong không khí tràn ngập mùi cháy khét. Tiếng trực thanh phành phạch truyền đến từ trên đầu, họ đang vận chuyển người bị thương. Còn có mấy chiếc ô tô bị nổ tung, tuy rằng lửa đã tắt nhưng khói vẫn còn mù mịt, hơi nóng vẫn còn phảng phất như lúc mới phát nổ.



Một người phụ nữ quỳ trên mặt đất khóc lớn, trước mặt cô ta là một thi thể bị nổ không còn trọn vẹn.



Những người dân thường bị thương được nâng sang một bên, huyết nhục mơ hồ.



Sean quay mặt qua chỗ khác, "Bọn họ không muốn chiến tranh, lại bị giam hãm ở trong chiến tranh."



Jill cười cười châm chọc: "Chúng ta cũng thế thôi."



Khuôn mặt Hawkins vẫn trầm tĩnh, y đưa mắt xem xét bốn phía, rồi đi vòng quanh khu nhà đã không còn nguyên hình dạng một vòng.



Vẫn đang có binh lính ra sức đào thi thể từ trong khối đất đá đổ nát.



"Cho dù là tập kích tự sát, thi thể của hung thủ cũng không thể tìm thấy được." Jill nhíu mày.



Hawkins chậm rãi trèo lên trên đống phế tích, đứng thẳng tựa hồ đang tìm thứ gì.



Sean thấy được sự suy tư trong mắt y. Anh cũng đi về phía đó, đứng bên cạnh Hawkins.



Bởi vì khi Hawkins một mình đứng ở nơi đó như vậy, có vẻ cùng mọi người xung quanh đều bất đồng, y tự do đứng ngoài nơi đầy khói bụi, rồi lại phải tìm đáp án ở trong thế giới đó.



Cô độc rồi lại bất khả xâm phạm.
Sean vừa mới đi ra khỏi xe, bỗng nhiên có một bóng người hoảng đến phía sau anh, Sean vừa định hạ thấp thân thể quay đầu lại phản kích, không nghĩ tới động tác đầu tiên của đối phương chính là đè lại gáy anh, động tác kế tiếp chính là chế trụ tay khuỷu tay anh.



"Ai!" Loại công kích trôi chảy thuần thục lại luôn ngoài ý liệu này rất giống một người.



Đối phương bỗng nhiên gạt mạnh chân, Sean ngã trên mặt đất, dùng tay trái miễn cưỡng chống được thân mình, mà cái tên ở phía sau kia quỳ gối đè nặng trên lưng anh, khiến Sean không thể động đậy. (Cái chiêu này cộng thêm mấy phát sờ mông nữa thì còn có thể là ai vào đây nữa!!! ^0^)



Tất cả chỉ phát sinh trong vòng 3s đồng hồ.



"Ha —— thân thủ của cậu đã kém đi nhiều, xem ra EOD thực nhàn nhã." Tiếng nói rất thuần hậu và chứa vẻ trêu cợt.



Sean ngây ngẩn cả người, "Andrew?"



Lúc này Hawkins cùng Jill cũng đi tới cửa.



Jill nghiêng đầu theo dõi tình thế phát triển, thực rõ ràng đối phương hẳn phải quen biết Sean.



Mà khi không ai chú ý đến, ánh mắt Hawkins trầm xuống, làm cho người ta có chút phát lạnh.



Bàn tay Andrew vỗ vỗ lên mông Sean (biết ngay mà, ^0^), anh ta dùng âm điệu ngả ngớn nói: "Babe, cưng có nhận thua không?"



Sean thở dài một hơi, "Andrew, anh biết tôi ghét nhất bị giỡn kiểu này."



"Vậy cậu hẳn phải không khinh địch đến thế!" Andrew nghiêng sang một bên, để cho Sean đứng lên.



Sean bỗng nhiên một quyền thốc hướng mặt Andrew, cơ thể tuy rằng che giấu dưới quân phục, nhưng tốc độ kia là kinh người, ngay khi mọi người nghĩ đến một quyền này hẳn sẽ đánh lên mặt Andrew, tên kia thế nhưng né được, nhưng anh ta không nghĩ tới, mục đích chân chính của Sean là.......... một cái nhấc chân thiếu chút nữa thúc gối đánh lên “thằng nhỏ” của anh ta!



Nhưng Sean trăm triệu không ngờ là, Andrew thế nhưng hai chân một kẹp, đem chân trái của Sean kẹp lấy .



Khuôn mặt dã tính gợi cảm nổi lên nếp nhăn đầy thành thục khi cười, "A, Sean —— cậu tiếp đón bạn cũ của mình bằng cách này đó sao?"



"Nói thực ra, phương pháp chào hỏi của anh cũng không khá thế nào!" Sean lui lại, rõ ràng ngả về phía sau, dùng một chân kia đá về phía Andrew, rốt cục đạt được tự do.



"Anh tới khi nào?" Sean dùng nắm tay nhẹ nhàng đấm vào ngực Andrew, đối phương cũng thực tự nhiên mà đem cánh tay đáp lên vai anh, "Đêm qua. Tôi hỏi thăm thật lâu, ở đội tăng thiết giáp còn có trinh sát doanh uống vài chai bia mới nghe được tin tức về cậu. Còn tưởng cậu chẳng lẽ đã die đâu!" Andrew lướt mắt nhìn qua Hawkins cùng Jill đứng ở cách đó không xa đang nhìn họ, "Không giới thiệu một chút?"