Sách Đạn Tinh Anh

Chương 37 :

Ngày đăng: 07:59 19/04/20


Lúc này Sean mới nhớ ra, chỉ Jill nói: "Đây là kỹ thuật binh của đội, đến từ không quân căn cứ T25, thạc sĩ —— chỉ cần có thể sống rời đi Baghdad, tiền đồ vô lượng!"



"Vậy còn vị này?" Andrew nhìn về phía Hawkins, anh ta có thể cảm nhận được từ vẻ trầm tĩnh của đối phương một loại sức mạnh tràn ngập cảm giác thôn tính, nhưng tỉnh táo lại thì dường như chỉ là một loại lạnh lùng mà thôi. "Người này a, " Môi Sean cong thành một hình cung, "Thiếu úy Hawkins, kẻ điên Hawkins, tổ trưởng của chúng tôi, cả đời đã tháo dỡ vô số bom."



"A?" Andrew tỏ vẻ nghiền ngẫm.



Sean nhìn về phía Hawkins, "Biết bom trước khi nổ mạnh mọi thứ đều im lặng không?"



"Đó là tất nhiên."



"Howard Hawkins cũng vậy, " Sean vỗ nhẹ vai Andrew, có một chút giống như khoe ra, "Thuận tiện nói một câu, kỹ thuật cận chiến của Hawkins cũng rất lợi hại, hai người có thể đọ sức một chút."



"Nghe lời cậu, cậu có vẻ rất muốn tôi đến giáo huấn Hawkins một chút?" Andrew dùng bàn tay ấn gáy Sean một cái.



"Sai rồi, tôi vốn muốn Hawkins giáo huấn anh." Sean thúc khuỷu tay vào người anh ta, "Đây là Trung sĩ Andrew Fisher, chiến hữu của tôi khi tôi còn ở đội đặc chủng, có điều không cùng một cấp bậc, lúc huấn luyện bị tên này hành hạ thực thảm. Khi tôi đến EOD, người này bị điều đi đội tiền trạm."



"Sữa chữa một chút, Sean, hiện tại tôi là Thiếu úy ." Andrew nở nụ cười. (Ganh cấp bậc nhá! ^^)



"Xem ra đi đến đội tiền trạm tài năng của anh rốt cuộc được thi triển, không giống tôi. Lúc này đây trở về nước nhiều lắm cũng chỉ được thăng lên đến thượng sĩ hoặc là chuẩn uý, trừ phi hi sinh cho Tổ quốc phủ thêm quốc kỳ, nếu không quân hàm thiếu úy đời này không chừng vô vọng ."



"Nói bậy bạ gì đó!" Jill có chút buồn cười.



"Như vậy, Jill, Hawkins, không ngại tôi mượn Sean đi một lúc? Chúng tôi đi uống bia, nghe nói lịch buổi chiều của các anh còn trống!" Andrew có chút hưng phấn, "Hay là các anh cũng đến?"


"Tôi không uống được nữa rồi, Andrew.......... Sáng mai tôi có công việc.........."



"Được rồi, tôi đưa cậu trở về phòng." Andrew đi sang bên kia nâng Sean lên.



Mà Sean đẩy anh ta một cái, nở nụ cười, "Thôi đi, chính anh đều ngã trái ngã phải còn muốn giúp tôi?"



Andrew nở nụ cười, khóe mắt đuôi lông mày đều là thành thục ý nhị, "Rõ ràng chính cậu đang lung lay, Trung sĩ Elvis ."



"Vậy sao?" Sean chớp mắt vài cái, Andrew nhạo báng một tiếng, nâng Sean lên, "Cậu ở phòng nào?"



"Ký túc xá số 2.......... 204.......... Không đúng, hẳn là là ký túc xá số 8 .......... 810.........."



"Sean, nói rõ xem rốt cuộc là ký túc xá số 2 hay là ký túc xá số 8, bằng không tôi sẽ vác cậu về phòng của tôi." Andrew khiêng Sean, có chút bất đắc dĩ.



"Về phòng anh làm gì?" Sean ngửa đầu, tiêu cự không rõ.



"Làm rất nhiều chuyện." Âm thanh của Andrew hơi ép xuống, vẻ tươi cười bỗng nhiên trầm tĩnh xuống dưới.



"Chuyện gì?" Dáng vẻ ngây ngốc tự hỏi của Sean có vẻ ngốc lăng mà đáng yêu.



Andrew cúi đầu, môi cơ hồ chạm lên mặt anh, "Chẳng hạn như.......... Làm tình."



Sean nuốt nuốt nước miếng, lắc đầu nguầy nguậy: "Tôi vẫn là nên.......... quay về phòng của mình đi.........."



"Vậy nói cho tôi biết, phòng của cậu rốt cuộc là ở ký túc xá số 2 hay là ký túc xá số 8?"



"Ký túc xá số 8.......... 810.......... Chính là ký túc xá số 8.........." Sean gắt gao nhìn chằm chằm mặt đất, dùng ngữ khí vô cùng nghiêm nghị nói. (Đáng yêu chết! >o