Sách Đạn Tinh Anh

Chương 6 :

Ngày đăng: 07:59 19/04/20


Sean đi vào dưới mái hiên, nghe thấy tiếng chân người bình bịch chạy từ trên tầng xuống dưới qua cầu thang sắt. Một người mặc chiếc áo T-shirt tối màu chạy vào chỗ tối.



Ghìm súng, Sean theo người đó vào trong ngõ nhỏ.



Bóng tối bao trùm, mọi vật đều chỉ còn bóng dáng mơ hồ. Có người đang đứng dựa vào tường, đốm lửa chập chờn cho thấy người kia đang hút thuốc.



Sean xẹt qua bên cạnh hắn, mà người mặc áo tối màu kia đã chạy xa. Nhưng vào lúc này, Sean quay phắt người lại, khuỷu tay thúc về phía sau, mẩu thuốc lá rời khỏi tay người đàn ông kia, yết hầu hắn bị khuỷu tay Sean ninh đoạn, này hết thảy cơ hồ chỉ phát sinh trong vòng một giây.



Người kia không kịp phát ra âm thanh liền trượt xuống dọc theo vách tường, mắt trợn tròn, không còn hô hấp, bàn tay kia thả lỏng trên mặt đất, trong lòng bàn tay là một con dao găm sáng ngời.



Nếu không phải lúc ấy Sean phản ứng nhanh, chỉ sợ anh đã bị đối phương đâm trúng .



Nhưng là Sean cũng không cho vậy là xong.



Anh nghiêng mặt, lắng nghe tiếng vang phát ra từ ngõ nhỏ, sau đó quả quyết chạy về phía bên phải, đi qua những kiến trúc thấp bé lụp xụp. Khi anh dừng lại, trước mặt anh đã là người đàn ông mặc áo sơ mi tối màu, đối phương thở hổn hển, vẻ mặt không thể tin nổi.



Sean chỉ súng vào hắn, trong tay người này tựa hồ nắm cái gì. Không giống những lính Mỹ khác lớn tiếng la "Giơ tay lên" linh tinh, Sean trực tiếp siết cò, viên đạn đánh trúng giữa trán người kia, một phát trí mạng.



Thứ ở trong tay hắn rơi trên mặt đất, Sean luồn tay vào trong tóc, khẽ siết lại, lại là một cái điện thoại di động, màn hình hiện lên một dãy số còn đang nhập dở dang, nếu không có gì ngoài ý muốn, khi dãy số này gửi đi thành công, quán bar kia sẽ bị nổ tung lên trời. Sean kéo lấy sau áo hắn, quăng hắn lên vai, một tay nhặt lấy điện thoại di động, quay trở về quán bar.



Lúc này, ở cửa quán bar, Hawkins mang theo một vòng bom trong tay đi ra, cơ hồ mọi người - trừ Rick - đều lui về phía sau, tình cảnh rất tốt cười, giống như Hawkins là một phần tử khủng bố đang muốn tự sát.



"Elvis đâu?" Hawkins nghiêng mặt, khuôn mặt y ở dưới ngọn đèn mờ nhạt của quán bar có vẻ tuấn mỹ lạ lùng.



"Anh ta đuổi theo người nào tới phía đối diện." Rick nhíu mày, có chút lo lắng.



Lúc này, trong bóng đêm, Sean chậm rãi đi tới, đem thi thể thả lên mặt đất, thấy khối bom trong tay Hawkins, liền biết y đã thành công.



"Đi đâu vậy?" Thanh âm của Hawkins hờ hững.



Sean ném điện thoại di động sang cho y, "Tôi tìm được kẻ phụ trách theo dõi bom. Trong ngõ nhỏ còn có một đồng bọn."



Hawkins gật đầu, đem khối bom đã tháo ra bỏ vào trong một cái thùng đặc biệt.




"Xin chào, tôi là Trung sĩ Sean Elvis." Sean hành lễ.



Đối diện với bàn công tác giản dị là một người đàn ông đang ngồi, mái tóc ngắn màu vàng sậm gọn ghẽ, chải ngược phía sau đầu, để lộ vẻ thông minh mà nhẹ nhàng khoan khoái của khuôn mặt. Phía sau cặp kính mắt không có khung kính là một đôi con ngươi đầy vẻ tìm tòi nghiên cứu, mà hình dạng của con mắt lại hơi xếch lên, cho dù như vậy vẫn không che giấu được khí chất tinh anh toát ra từ người này.



Nói tóm lại, người này là một người đàn ông rất tốt nhìn, nhưng ở trong quân doanh, xinh đẹp cũng đồng nghĩa với nguy hiểm, mà quân nhân thường thường càng thích những người có vẻ ngoài rắn rỏi hơn là kiểu người giống Tiến sĩ Grey ...... Sinh viên gương mẫu!



"Xin chào, " Tiến sĩ Grey lấy ra một tập hồ sơ trên mặt bàn, nhìn thoáng qua hàng tên, "Sean. Anh không cần căng thẳng, hôm nay chúng ta chỉ trò chuyện một chút mà thôi. Ở EOD có gì đó ... anh không thích ứng?"



"Tạm thời còn không có, tiến sĩ." Sean ngồi ở phía đối diện, ánh mắt dò xét của đối phương làm anh có chút không thoải mái.



"Nghe nói lần đầu tiên làm nhiệm vụ anh đã lập tức bắt được phần tử phản loạn." Tiến sĩ Grey cúi đầu về phía trước, những sợi tóc phía sau tai rủ xuống, tâm thần của Sean nhoáng lên một cái, lưng không khỏi tựa vào trên lưng ghế dựa.



"May mắn mà thôi."



"Nói chuyện với tôi không cần câu nệ như vậy, bởi vì mỗi lời anh nói với tôi, tôi sẽ không nói cho người khác biết—— nguyên tắc giữ bí mật của nghề y."



Con mắt màu xanh nước biển của đối phương nhìn vào Sean, tựa hồ muốn nhìn xuyên qua thân thể này để thấy được Vincent.



"Tiến sĩ, tôi vừa mới đến không lâu. Khi tôi cảm thấy có nhu cầu, nhất định sẽ tìm đến ngài." Sean nuốt nước miếng, nhìn về phía đống tư liệu trên bàn, tránh ánh mắt của Tiến sĩ Grey.



"Được rồi, " Cây bút trên tay Grey vòng vo hai vòng, lúc này Sean mới phát giác ngón tay ông ta thon dài tuyệt đẹp, "Trung sĩ Elvis, anh có thể đi trước. Bất quá mỗi tuần đều có một lần nói chuyện, tôi hy vọng anh có thể chủ động tới tìm tôi mà không phải để tôi chạy mãn quân doanh tìm kiếm anh."



"Tôi sẽ nhớ kỹ, gặp lại sau, Tiến sĩ." Lúc Sean đẩy cửa đi ra ngoài, anh không khỏi hít sâu một hơi.



Người này được điều tới đây từ lúc nào? Anh nhớ rõ khi mình vẫn là Vincent, bác sĩ tâm lý trong doanh trại vẫn là Smith, một người thoạt nhìn gầy yếu nhưng lại làm cho người ta thấy tín nhiệm, mà hiện tại người kia....... Lại làm cho người ta cảm thấy cho dù mình không nói gì cả, nhưng ở trước mặt ông ta cũng không có gì là riêng tư.



Rick đang dựa vào tường, quay đầu lại thấy Sean, lộ ra vẻ mặt thoáng kinh ngạc, "Nhanh như vậy?"



"A, đúng vậy." Sean cười cười, "Muốn tôi chờ cậu không?"



"Không cần, khi tôi nổi điên, thanh âm rất lớn." Rick cười khổ một chút, đẩy cửa ra đi vào.