Sách Đạn Tinh Anh

Chương 5 :

Ngày đăng: 07:59 19/04/20


"Vô cùng xin lỗi, Thiếu úy! Tôi đã quấy rầy ngài nghỉ ngơi! " Sean đoán thầm không biết có phải người này có ca trực đêm, hiện giờ đang tranh thủ bổ giấc?



Sau khi nhìn về phía Sean, Hawkins xốc chăn đứng lên. Lúc này Sean mới chợt nhận ra trên người y hoàn toàn trần trụi, không hề có lấy một mảnh vải, thậm chí ngay cả cái quần lót cũng không mặc! Thói quen này cùng Sean hoàn toàn tương phản, ngoại trừ áo khoác, y phục của Sean dường như luôn chuẩn bị tốt, một khi có nhiệm vụ, anh có thể lấy tốc độ nhanh nhất chạy tới địa điểm tập hợp.



Sean không biết liệu có nên dời mắt đi đâu đó hay không. Thân thể của Hawkins có thể dùng từ “tuyệt mỹ” để hình dung. Mỗi một khối cơ bắp đều săn chắc không chút chút dư thừa, đường cong thực tiêu chuẩn, không khoa trương đến như Schwarzenegger, lại tiềm ẩn một sự dẻo dai vô tận. Đặc biệt là lưng, mỗi một người đàn bà khi tựa vào đó hẳn sẽ thấy vô cùng an tâm.



Rất nhanh, Hawkins đã mặc xong quân phục, kéo chiếc bàn nhỏ lại gần, mở đèn bàn.



Một phút đó, Sean thấy rõ ràng khuôn mặt y.



Lạnh lùng mà sắc bén, tràn ngập lý trí cùng nội liễm đè nặng lên thần kinh của Sean khiến anh căng thẳng. Y nâng cằm, khóe miệng nhích cao lên một chút, khiến cho người ta nhìn vào thấy có một loại tự phụ cùng trào phúng, "Anh được điều đến đây từ bộ đội đặc chủng?"



"Yes, sir!"



"Cho dù là từ bộ đội đặc chủng điều tới, anh cũng vẫn có thể là rác rưởi!" Cằm Hawkins cũng hơi nhếch lên, lộ ra yết hầu cùng một nửa quai hàm, đầy gợi cảm. Người đàn ông này đối với đàn bà hẳn là đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.



"Yes, sir!"



"A, như vậy anh đã thừa nhận mình là rác rưởi?" Thanh âm của Hawkins dường như khuyết thiếu cảm xúc, giống như khi hai thanh kim loại chạm vào nhau phát ra tiếng, mà ngay cả không khí cùng trái tim người nghe đều chấn động theo mỗi tiếng phát ra.



"Ngài nói ‘Có thể ’, sir!"



Hawkins phát ra một tiếng hừ nhẹ đằng mũi, Sean phát giác hình dáng đôi mắt của y rất được, không có vẻ quyến rũ như cặp mắt đẹp của đàn bà, nhưng lại rất hấp dẫn, "Vậy nói cho tôi biết, chức trách của anh là gì?"



"Cùng ngài tới hiện trường, bắt đầu đề phòng từ ngoài một trăm mét, ở trong đám đông tìm kiếm người có thể thuộc phần tử phản loạn, bảo vệ ngài an toàn, đương nhiên không bao gồm cả trường hợp nếu ngài gỡ bom thất bại bị tạc lên trời."



"Dựa vào cái gì tôi phải tin tưởng anh?" Hai chân của Hawkins dang rộng hai bên sườn ghế, tùy tiện mà tràn đầy khí thế vận sức chờ phát động.



"Bởi vì chúng ta là chiến hữu phó thác sau lưng cho nhau." Sean nhìn vào mắt y, nói.



Khuôn mặt của Hawkins vẫn không có biểu tình, phía sau Sean tựa hồ có người đến đây.



"Sếp, anh gọi tôi sao?" Một viên binh lính trẻ tuổi có mái đầu đinh thò đầu vào trong phòng dò xét.




Sean trực tiếp lên đạn, bắt đầu lưu ý mỗi người có ở xung quanh đó.



"Hawkins luôn một câu cũng không nói mà bắt đầu nhiệm vụ như vậy sao?" Sean hỏi qua thiết bị liên lạc, đi về phía Rick.



Rất nhiều chuyên gia phá bom khi tiếp cận bom thường cùng đồng đội của mình nói chuyện phiếm, điều này có thể giúp bọn họ thả lỏng, hơn nữa về mặt tâm lý cũng sẽ cảm thấy có người nào đó đáng tin cậy luôn ở bên cạnh mình.



"Đúng vậy, thường thì ngay khi anh còn đang lo lắng vì sao anh ta không hề có phản ứng gì đối với tử thần thì anh ta đã có thể hoàn thành nhiệm vụ." Thanh âm của Rick mang theo ý cười.



Lúc này, có người đến sau lưng Sean, theo phản xạ, anh lập tức xoay người lại, họng súng nhằm ngay vào ngực người nọ, là Hawkins, "Anh đã gỡ xong quả bom kia?"



Hawkins nghiêng đầu sang một bên, nhìn về phía những binh lính canh ngoài cửa, "Đi tìm cái kìm, trên bom có khóa sắt."



Nói xong, y liền tựa vào bên cạnh xe.



"Anh đang làm cái gì?" Tay lính kia đi tới, "Chiến hữu của tôi cũng sắp nổ chết ở bên trong! Anh cũng không đi giúp anh ta! Công việc của anh không phải là gỡ bom sao?"



Ngay trong nháy mắt khi tay của người này chạm đến Hawkins, cánh tay anh ta đã bị vặn đi, thanh âm trật khớp phá lệ vang dội.



"Nhiệm vụ của tao là gỡ bỏ bom dưới tình huống cam đoan chính mình được an toàn." Hawkins cúi đầu nhìn về phía hắn, "Còn nữa, tất cả mọi người đều biết, tao không thích nói lần thứ hai."



Sean có chút sững sờ, thân thủ của Hawkins nhanh vô cùng, như thể đã từng được huấn luyện qua ở đặc chủng bộ binh, "Đi tìm cái kìm ——" Sean đỡ cái gã bất hạnh nằm trên mặt đất kia lên, anh ta còn đang hung tợn nhìn chằm chằm vào Hawkins. Y chỉ cười lạnh.



"Anh định đem tính mạng của chiến hữu đến phân cao thấp với Hawkins hay sao?" Sean buông anh ta ra, xoay người sang chỗ khác tiếp tục quan sát xung quanh.



Tay lính Mỹ kia đứng lên, đến phía sau thùng xe tìm một cái cái kìm ném cho Hawkins, lúc này y mới mang theo cái kìm lại đi vào trong quán bar.



Cũng vào lúc này, người đứng trong căn phòng ở lầu hai trong con phố đối diện bỗng nhiên biến mất. Sean chăm chú quan sát căn phòng kia, không có đèn, tầng cao nhất bị vỡ nát quá nửa, căn phòng này theo lý mà nói hẳn là không người ở, người kia nửa đêm chạy đến một nơi như vậy, chỉ sợ. . . . . .



"Rick —— cẩn thận đề phòng!"



Sean chạy vọt về phía ngôi nhà kia.