Sách Đạn Tinh Anh

Chương 4 :

Ngày đăng: 07:59 19/04/20


"Đây là đơn xin được điều chuyển của tôi, tôi biết nơi đó đang mộ binh."



"Anh là một người lính đặc chủng, chi dù bị điều đến Baghdad cũng là đi theo Liên đội của mình mà đến!" Đội trưởng uất giận, bồi dưỡng được một đặc chủng quân binh cần hao phí nhiều nhân lực vật lực so với quân binh bình thường gấp bao nhiêu lần! Huống hồ ba tháng qua, biểu hiện của Sean khiến đội trưởng cảm thấy rất mỹ mãn.



"EOD quả thật thiếu nhân thủ, thương vong của bọn họ là 22,3%, thậm chí đây vẫn còn là con số chưa chính xác. Nhưng trong EOD đều là tinh anh, có rất nhiều lính tình nguyện CIA, hoặc là các kỹ thuật binh vĩ đại."



"Tôi có tự tin mình sẽ thông qua được tất cả các cuộc khảo hạch của EOD!"



"Anh đang đem bản lĩnh mà chúng tôi dạy cho anh đi chịu chết!" Đội trưởng nhào người về phía trước, Sean có thế tưởng tượng ánh mắt của ông ta lúc này có thể đốt thủng hai cái lỗ trên người mình.



"Sir! Tôi cần đi Baghdad để tìm lại chính mình." Sean biết lời anh nói không ai có thể hiểu nổi, ngay chính anh cũng không hiểu vì sao mình phải trở lại EOD. Ở đó có biết bao nhiêu người hy vọng thời gian luân phiên sớm chấm dứt để còn sống về đến nhà.



"Tôi cảm thấy anh nên đi bệnh viện để tìm về chính anh!" Đội trưởng đẩy cửa ban công, nổi giận đùng đùng đi ra ngoài.



Chuyên gia sát hạch nhìn về phía Sean, "Anh đã thực sự quyết tâm? Nếu anh đã suy nghĩ kỹ về quyết định của mình, tôi sẽ đệ trình lá đơn này."



"Đúng vậy, tôi khẳng định."



Sean hành lễ, về tới ký túc xá, ở cửa, Jack liền một quyền đánh lại đây. Không biết có phải vì anh thường xuyên gặp được Andrew trong các buổi huấn luyện hay không mà năng lực cận chiến của anh đã tăng vọt, nắm tay của Jack bị ngăn lại, chỉ kém một chút là anh ta bị bẻ trật khớp bả vai.



"Jack! Sao lại là cậu!"



"Vì sao không phải là tôi? Chúng ta là bạn bè tốt nhất, nhưng cậu muốn đi EOD gì gì đó cũng không cho tôi biết!" Dường như chợt nhớ ra cái gì, Jack ôm lấy đầu, "Ôi, EOD! Ở bệnh viện cậu đã nhắc tới! Cậu thực sự là ngã hỏng đầu rồi! Chúng ta là bộ đội đặc chủng, trong tương lai cần đi chấp hành nhiệm vụ đặc thù, không phải đi làm lính gác cho mấy chuyên gia phá bom!"



"Jack, cậu không hiểu. Vào thời khắc sinh tử tới gần, nếu cậu biết có một đồng đội đáng tin cậy đang ở phía sau, cậu sẽ cảm thấy tử vong không đáng sợ như vậy."



"Đúng! Tôi không hiểu!" Jack thở dài nhìn về phía khác, "Cậu thật sự không giống Sean mà tôi đã biết."



Sean cũng quay mặt đi, bởi vì anh không biết nên giải thích như thế nào để Jack hiểu mình quả thật không phải “Sean”.
"Ít nhất anh ta đã hoàn thành nhiệm vụ của mình."



"Nói thật nhé, tôi vốn thực không thích cậu ta chút nào. 28 tuổi cũng đã có hai bằng thạc sĩ, nghe nói chỉ cần cậu ta còn sống trở về, ít nhất cũng là thiếu úy, ở căn cứ không quân học cái Tiến sĩ, làm cái gì nghiên cứu, về sau sẽ là thượng giáo tướng quân gì gì đó ... đều có có thể."



"Hiện tại anh vẫn không thích cậu ta sao?" Sean bỗng nhiên tìm được cảm giác Vincent vẫn còn tồn tại ở trên người Sniper, anh bỗng nhiên muốn biết càng nhiều xem mình ở trong mắt người khác là cái dạng gì.



"Không, tôi nghĩ tôi khá là có cảm tình với cậu ta. Rất nhiều kỹ thuật binh, đặc biệt mấy cậu nhóc mới tốt nghiệp đại học, đi vào Baghdad, lý tưởng vừa tan vỡ liền kích động phải chết, nhưng. . . . . . Vincent không giống vậy, cậu ta thừa nhận tất cả. Cậu ta phát hiện mình không có sẵn hiểu biết gì đó hoặc là không làm được gì đó, liền cố gắng học. Cậu ta là một người đàn ông quật cường!" Sniper nhìn về phía Sean, dừng một chút, dùng nắm tay đập vào ngực mình, "Cậu ta là người anh em của tôi!"



Sean hít một hơi, "Anh cũng là người anh em của cậu ta."



Sniper nở nụ cười, xe đứng ở trước cửa căn cứ Mỹ, "Hey, cậu có biết gì về Hawkins không?"



Sean mang theo hành lý đi xuống, "Không thực hiểu biết, nhưng tôi có nghe qua đại danh của anh ta, nghe nói anh ta là chuyên gia phá bom có tỉ lệ thành công cao nhất tại Baghdad."



"Mặt khác cũng là một đội trưởng tối không dễ ở chung." Sniper tỏ vẻ dèm pha, "Vĩnh viễn nghiêm mặt, khiến cậu cảm nhận được cái gọi là 0° ở Baghdad! Đương nhiên, cũng không phải là hắn vĩnh viễn sẽ không cười, nếu hắn nở nụ cười, cậu phải cẩn thận mạng nhỏ của chính mình. Còn nữa, hắn nói chuyện không thế nào dễ nghe, cậu không cần quá để ý —— ở nơi này, bảo vệ được tính mạng nhỏ bé của mình so với bất cứ cái gì khác đều trọng yếu."



"Cảm ơn đã cho tôi biết." Sean vỗ vỗ thùng xe xoay người rời đi.



Đi vào một loạt những công trình kiến trúc rời rạc tẻ nhạt, Sean đến được ký túc xá của đội trưởng Howard Hawkins. Anh hít một hơi, sau đó gõ cửa phòng.



"Báo cáo! Trung sĩ Sean Elvis."



"Vào đi." Phía bên trong cửa truyền đến thanh âm ngắn gọn mà lạnh như băng, chỉ nghe thanh âm cũng đoán được đối phương là một người thực có bản lĩnh.



Sean mở cửa, trong phòng âm âm uu, chỉ có ánh mặt trời theo sau lưng anh rọi vào.



Trên giường có một người không nhanh không chậm ngồi dậy, tựa vào đầu giường. Tư thế của y thực tùy ý, hai bắp chân trần thon dài mà giàu có sức co dãn lộ ra dưới chăn, bàn tay chống xuống đệm, nghiêng đầu, dùng một loại tư thế rất thản nhiên nhìn về phía Sean.