Sách Đạn Tinh Anh

Chương 66 :

Ngày đăng: 08:00 19/04/20


"Tôi sẽ báo cho anh khi có tin tức về cậu ta." Hawkins nói xong liền lái xe rời đi.



Y lái xe loanh quanh vô mục đích trên đường, đi đến những nơi họ từng cùng nhau đi qua: siêu thị, tiệm cà phê, câu lạc bộ tennis... Y biết y khó có thể tìm được Sean ở những nơi ấy, nhưng y không thể ngăn cản mình tìm đến.



Mãi cho đến chín giờ tối, y chỉ nhận được một cuộc gọi, là bà Mercy gọi đến.



"Ôi, Howard thân mến, bác không gọi được cho Sean, thằng nhóc đang ở bên cạnh con sao?"



".......... Cậu ấy không .........." Hawkins muốn nói dối, nhưng y lại không quen nói dối, "Bọn con không ở cạnh nhau từ lúc còn ở bữa tiệc."



"A, thằng nhóc không biết nghe lời kia chắc sẽ không lại lén vác túi chạy đi du lịch ở đâu đó đi?" Có lẽ vì Sean cũng sắp ba mươi tuổi, bà Mercy khó có thể nghĩ đến anh sẽ gặp nguy hiểm trong tình huống như thế này, "Bà bạn Lydia thân mến của bác bị bệnh, bác phải đến chăm sóc bà ấy, khi bác trở về vào ngày mai, bác nhất định sẽ thay con dạy dỗ Sean, thằng bé lại đem con vứt ở một bên?"



"A..." Không biết vì cái gì, nghe bà nói đến "vứt lại", Hawkins thấy nhói đau trong lòng. Không biết vì lẽ gì, y sợ nhất là có một ngày Sean sẽ vứt bỏ y.



Lúc này, Eric ngồi trên giường của Romon, hai người kề cận tựa vào nhau.



Trong phòng không mở đèn, chỉ có chút ánh sáng mơ hồ từ bên ngoài chiếu vào qua khe cửa sổ.



"Romon, nói cho em biết, sao anh lại bắt cóc Sean?" Eric khẽ nhích người thấp xuống, tựa đầu lên vai Romon.



"Bởi vì sự tồn tại của hắn khiến Hawkins mất đi ý tưởng tiếp tục cùng anh chơi trò chơi này."



"Anh khiến em cảm thấy trong lòng anh, trò chơi này còn quan trọng hơn cả em!"



Romon phát ra một tiếng cười khẽ: "Nó quả thật quan trọng hơn em. Bởi vì nếu trò chơi này kết thúc, anh không biết phải dựa vào cái gì để tiếp tục sống sót."



"Anh là kẻ nhẫn tâm nhất trên đời." Eric thở dài, giọng nói trở nên trôi nổi, "Mà em, sẽ vì trò chơi của anh, khiến gia tộc chúng ta bị hủy diệt."



"Sao? Nếu em quan tâm đến tiền tài và địa vị mà gia tộc này mang lại, em có thể rời khỏi trò chơi này của anh, vờ như không biết gì cả." Giọng nói của Romon cho thấy một loại thản nhiên không sao cả.



"Anh biết mà Romon.......... Em chỉ muốn mình anh!" Eric ôm lấy người ngồi bên cạnh anh ta, "Hiện tại.......... Hẳn là Sean đã được đưa đến căn cứ bí mật của chúng ta."



........



12h đêm. Hawkins lái xe về đến trước cửa nhà.



Mỗi một ô cửa sổ đều tối đen, y đi vào trong phòng của Sean, mở đèn, căn phòng trống rỗng khiến người ta nản lòng.



"Cậu rốt cuộc đi nơi nào .......... Sean.........."



.......




Trên xe chỉ có một nửa số ghế đã có khách, Hawkins đi lên tìm một chỗ ngồi, lặng lẽ nhìn quanh.



Nếu Montero muốn Hawkins phải làm gì, vậy chỉ có một việc —— Gỡ bom.



Xe chuyển bánh chưa được mấy bước, bộ đàm của lái xe liền vang.



"Roger, chú ý, chúng tôi vừa nhận được tin thông báo trên chuyến xe của anh có bom.........."



"Cái gì? Bom!!!"



Thanh âm đầy kinh ngạc của lái xe khiến hành khách lập tức xôn xao.



"Nghe rõ đây Roger, anh tuyệt đối không thể dừng xe, phải tiếp tục cho xe chạy!"



"Tôi biết.......... Phải tiếp tục cho xe chạy.......... Còn có gì cần.........."



Trong lúc đó hành khách cũng bắt đầu hoảng sợ, họ nhao nhao yêu cầu dừng xe để đi xuống.



"Cảnh sát sẽ nhanh chóng đến trợ giúp, nhất định không thể dừng xe, tốc độ phải đạt trên 40km/h."



"Đã rõ!" Lái xe nuốt khan, ngón tay siết trên tay lái đã trắng bệch.



"Thả chúng tôi ra ngoài!"



"Tại sao không ngừng xe!"



Thậm chí đã có hành khách tiến lên muốn ép buộc lái xe dừng xe, mở cửa.



"Nếu vận tốc của xe xuống dưới 40km/h, bom sẽ phát nổ!" Lái xe cũng rống lên.



"Anh nói dối!"



"Tại sao tôi phải nói dối! Chẳng lẽ tôi không muốn dừng xe lại rồi rời khỏi đây hay sao!"



Lái xe gào lên, trong xe nhất thời im lặng.



Hawkins đến, hỏi anh ta: "Có biết bom được gài ở đâu không?"



"Không biết.......... Tôi không biết.........." Lái xe đã hoảng hốt đến nói không nên lời, may mà lúc này còn chưa đến giờ cao điểm, trên đường không quá đông đúc, nhưng bọn họ đã vượt qua mấy lượt đèn đỏ, đâm phải người là chuyện sớm hay muộn.