Sách Đạn Tinh Anh

Chương 67 :

Ngày đăng: 08:00 19/04/20


Cứ chạy mãi như vậy, xe cũng sẽ cạn xăng. Hơn nữa chỉ còn khoảng một giờ đồng hồ nữa là đến lúc tan tầm.



Lúc này, tiếng còi xe cảnh sát vang lên bên tai họ.



Hi vọng bắt đầu tràn ngập trên khuôn mặt các hành khách.



Cửa kính trên xe cảnh sát được hạ xuống, một cái loa ló ra: "Tài xế, bây giờ anh hãy đi theo xe của chúng tôi. Chúng tôi sẽ đưa anh đến một nơi trống trải."



Có lẽ sự xuất hiện của cảnh sát khiến lái xe cảm thấy an toàn hơn, anh ta cũng bình tĩnh hơn trước.



Xe được đưa đến một sân thể dục.



Nơi đó đã có xe của FBI chờ sẵn, Johnny đang tựa vào cửa xe nhìn họ đến gần.



Hawkins vội vàng gọi điện thoại cho anh ta.



"Ha, Hawkins! Tôi biết cậu cần sự giúp đỡ của tôi, nhưng hiện giờ tôi đang phải xử lý một vụ rất phiền phức.........."



"Cho tôi biết bom được cài ở bị trí nào, tôi đang ở trên chiếc xe này."



"A, damn! Cậu đang ở trên đó! Nơi này là Afghanistan hay là Baghdad!" Johnny buồn bực.



Chiếc xe chạy từng vòng từng vòng quanh sân thể dục, lái xe không ngừng chú ý đèn báo xăng.



Cảnh sát đang triển khai biện pháp của họ, họ tìm được một chiếc xe buýt khác, chạy cùng tốc độ với chiếc xe có bom, bắc một tấm ván gỗ vắt ngang hai chiếc xe, chuyển từng hành khách từ bên này sang bên kia. Cuối cùng, chỉ còn Hawkins và lái xe ở trên xe.



"Này, anh bạn, anh còn ở trên xe làm gì.........." Lái xe có vẻ căng thẳng.



Lúc này, di động của Hawkins cũng vang, là Johnny.



"Hey! Sao cậu còn chưa xuống?!" Giọng của Johnny cũng thực căm tức.



"Bom được cài ở vị trí nào?"



"Kẻ cài bom cho chúng tôi biết bom được đặt ở ghế cuối cùng hàng cuối cùng."



"Tôi phải tháo quả bom này, nếu không lái xe vẫn sẽ không thể rời đi, đúng không?"



"Hawkins! Đừng nói với tôi cậu lên chuyến xe này chính là để tháo dỡ quả bom đó!"




Khi tất cả đã được đánh dấu xong, y phải tính toán thật tỉ mỉ, kiên nhẫn và tập trung, tuy rằng thời gian còn lại không nhiều.



........



Lúc này, nằm trong một cái hòm sắt khác, Sean đã xoáy ra được cái đinh ốc cuối cùng.



Anh thừa nhận lúc mới đầu khi phát hiện mình bị giam trong cái hòm này, anh quả thực nôn nóng. Sự im ắng bất thường ở xung quanh khiến anh bất an. Ánh sáng nhạt rọi vào lỗ nhỏ vĩnh viễn không thay đổi, Sean không biết mình có nên cảm ơn Montero hay không khi hắn còn để lại cho anh một chiếc đèn.



Anh không biết trong quãng thời gian anh bị nhốt ở đây, bên ngoài đã xảy ra những gì.



Có phải Hawkins đang tìm anh khắp nơi?



Không có thức ăn, nước uống, không ai làm bạn, cũng không có tự do.



Sean bỗng nhiên bật cười.



Anh nhớ đến Hawkins từng nói, y muốn khóa anh lại ở một nơi chỉ có hai người, đáng tiếc có vẻ như Hawkins khó mà vào được trong cái hòm sắt này.



Sean vươn tay chạm đến nắp hòm, nhận ra mình chạm vào một cái đầu đinh. Có lẽ cái đinh này là đinh xoáy.



"Lạy Chúa, con đoán rằng Người cũng không muốn con ở trong này khoanh tay chờ chết!" Sean quyết định dùng tay xoáy cái đinh này, nhưng nó chắc đến nỗi đầu ngón tay anh đau nhức.



Sean xé lấy vạt áo, "Nếu Howard biết, liệu có thể giết mình hay không, cái áo sơ mi này có vẻ thật đắt tiền!" (Không, anh ấy sẽ mua cho anh cả một nhà may chuyên cung hàng cho anh xé! =.=)



Anh quấn miếng vải quanh ngón tay, do không gian chật hẹp nên mỗi lần xoáy anh chỉ có thể sử dụng sức của cổ tay và ngón tay.



"A ——" Tiếng kêu tràn ra từ trong cổ họng, cơ thể anh căng cứng, chân cong lên, tận cho đến khi đầu gối chạm lên đỉnh đầu.



Đinh ốc có chút nới lỏng, điều này khiến trái tim anh nhảy nhót, càng thêm ra sức, anh vặn cái đinh cho đến khi ngón tay không thể cử động mới nằm vật xuống.



Thở phì phò, anh nghiến răng nghiến lợi nói: "Romon, chờ tao đi ra ngoài, tao sẽ bẻ gẫy nốt hai cánh tay còn lại của mày!"



Nghỉ ngơi một lúc, Sean lại bắt đầu cố gắng xoay tròn cái đinh.



Muốn xoáy toàn bộ cái đinh rời ra là không thể nào, điều duy nhất anh có thể làm là đem tất cả những cái đinh vặn lỏng ra, sau đó thử xem có thể đạp bật cái nắp hòm ra được không.



Ngón tay anh dần trở nên chết lặng, thậm chí lúc anh nghỉ tay, cả cảnh tay đều run lên bần bật*.(*Hiện tượng sau khi dùng sức quá độ, cơ bắp trở nên bủn rủn.)