Sách Đạn Tinh Anh

Chương 68 :

Ngày đăng: 08:00 19/04/20


"Mình sẽ không vì chuyện này mà mắc bệnh Parkinson(1) đấy chứ.........." Sean tự đùa với mình, "A, Howard thân yêu, anh hãy cứ chờ tôi rời khỏi đây và dùng đôi tay run rẩy này ôm anh đi!"



Sean cố ý bắt chước giọng điệu của bà Mercy, sau khi nói xong lại tự mình thấy ớn muốn ọe!



"Được rồi, Hawkins.......... Nếu tôi còn có thể đi ra ngoài, còn có thể gặp lại anh.......... Tôi sẽ thật ngoan ngoãn, thật ngoan ngoãn ở lại bên anh, cho đến the end of the world.(2)"



Nói xong, Sean hít sâu một hơi, cong người lên, chuyển sang một đầu khác, tiếp tục công trình xoay đinh vĩ đại.



Nói thực thì lúc này anh rất nghi ngờ ngón trỏ và ngón cái trên bàn tay phải của mình liệu có phải đã sắp tàn phế hay không, anh cũng không biết mình có nên cảm ơn người đóng đinh cũng không đóng quá chặt, có lẽ người đó có nằm mơ cũng không nghĩ đến Sean sẽ dựa vào bàn tay không để vặn ra mười sáu cái đinh.



Trên thực tế là, khi Sean vặn lỏng được tám cái, anh thực sự đã mất kiên nhẫn, bắt đầu công cuộc đạp nắp hòm.



Âm thanh chấn động ngược trở lại khiến chính anh cảm thấy choáng váng hoa mắt, nhưng anh có thể cảm giác được quả thực cái nắp hòm đã bắt đầu lỏng ra, sau khi va chạm vài chục lần, anh đã thấp thoáng nhìn thấy khe hở.



"Được rồi được rồi, thoạt nhìn mình cần phải tiếp tục cố gắng." Ngón tay phải của Sean đã đau nhức đến tận trong xương, hoặc là nói đúng hơn, vết thương đã ăn sâu vào tận xương cốt, "Chúng ta không thể luôn dựa vào bàn tay phải huy hoàng của mình, phải biết rằng cho dù là khi “chơi súng”, tay trái cũng có thể khiến chúng ta thích thú!"



Bằng sức ngón tay trái, hoặc là nhờ những cú va chạm vừa rồi đã làm những cái đinh càng lỏng ra, cuối cùng Sean đã vặn rời được hai cái đinh.



Có điều để làm được mấy việc vốn rất đơn giản này, bây giờ anh đã phải tốn mất không biết bao nhiêu thời gian.



Sau đó anh dùng mảnh vải nhét vào trong tai, anh không định chưa ra khỏi hòm đã tự biến mình thành gã điếc!



Sau khi chuẩn bị xong hết thảy, anh lại bắt đầu đạp nắp hòm.



Sau vài chục lượt nữa, “cách” một tiếng, một bên nắp hòm bị đá mở, khoảnh khắc ấy anh vui sướng vô cùng, anh biết anh còn cách giây phút thành công không xa.



Thể xác và tinh thần được ủng hộ, Sean càng thêm dùng sức về đá lên trên, cả cái hòm sắt chấn động, Sean mở to mắt nhìn nắp hòm đã bị bật ra, sau đó bật cười lớn.



"Thanks god! Thanks god!*" (*Cảm ơn Chúa!)


Ở trong này có gần hai trăm kho hàng, mà Montero không nói cho y biết Sean ở kho số mấy.



"Sean! Sean!" Hawkins đi qua từng loạt kho hàng, vừa đi vừa hét lớn.



Ngay khi y đi vào tận sâu bên trong, Sean đang dựa lưng vào cánh cửa rốt cuộc nghe thấy tiếng gọi của Hawkins, mừng rỡ như điên nhỏm dậy bám lên cửa cuốn: "Tôi ở trong này —— Howard! Tôi ở trong này!"



Hawkins nghe thấy tiếng nói, y nhìn khắp xung quanh, tầm mắt xuyên qua từng dãy từng dãy nhà kho đồ sộ, giống như đang đứng ở trung tâm của thế giới mà tìm kiến hi vọng.



Cuối cùng, y thấy một cái cửa cuốn đang rung lên, vội vã bước nhanh về phía đó. Khi nhìn thấy đồ vật bám ngoài cửa, không khỏi kinh ngạc đến ngây người, "Đừng đập cửa nữa! Sean!"



Sean nghe thấy giọng y, mừng như điên, "Howard! Anh ở bên ngoài?"



"Tôi ở." Hawkins đặt bàn tay lên cánh cửa, như thể làm vậy có thể thấy được Sean ở bên kia.



"Anh có cách nào mở cửa không? Chẳng hạn như chìa khóa hay gì đó tương tự?" Sean hỏi, anh chỉ muốn cánh cửa này lập tức biến mất.



"Không có, tất cả các kho hàng ở đây đều đóng mở tự động. Trên chốt mở có một quả bom."



Nghe thấy có bom, không biết vì cái gì, Sean ngược lại thật sự bình tĩnh. Đây hẳn là mục đích của Montero, khiến Hawkins thật vất vả vô hiệu hóa quả bom bên ngoài rồi, trong nháy mắt mở cánh cửa, liền kích nổ quả bom phía trong kho hàng.



"Anh có thể tháo nó không?" Sean cao giọng nói với bên ngoài.



"Không gỡ được nó xuống thì tôi làm thế nào để ôm được cậu?"



Tuy rằng không nhìn thấy vẻ mặt nhau, Sean lại có cảm giác khóe môi Hawkins lúc này nhất định nhích lên một chút tươi cười, bởi vì y nắm chắc mình có thể mở ra cánh cửa này.



"Tôi nhớ anh." Sean tì trán lên cửa, hít thật sâu. Anh nghĩ giọng mình đã rất nhỏ, bên ngoài hẳn là sẽ không nghe thấy, nhưng anh không ngờ Hawkins cũng đáp lại anh:



"Tôi cũng nhớ cậu. Điều này chứng minh.......... Bất kể ở nơi nào cậu cũng không thể rời khỏi tầm mắt của tôi."