Sai Phi Dụ Tình

Chương 149 : Bách Lý Tuyết

Ngày đăng: 16:28 30/04/20


Mùa đông này, đối với Lưu Sương mà nói, là mùa đông khó vượt qua nhất.



Nếu như không phải thân thấy, Lưu Sương thực sự không biết nhân gian còn có chỗ ở như thế này.



Lãng Đào các.



Mới đầu nàng không biết tên này từ đâu mà ra, rõ ràng đúng là khoét một tảng đá kiên cố mà làm thành phòng ốc. Trên núi này lại không có biển cũng chẳng có sóng, tại sao lại gọi là Lãng Đào các. Cứ gọi là Kiên Thạch các thì mới chuẩn xác hơn.



Cho đến một ngày, Lưu Sương từ bên trong phòng nhìn ra ngoài cửa sổ, chứng kiến một thắng cảnh là mây mù quấn quanh, mới thực sự hiểu rõ ràng lai lịch của Lãng Đào Các. Mây mù bốn phía bao phủ. Nàng đứng ở cửa sổ vươn tay tựa như là có thể sờ đến mây trắng



Nàng thật không ngờ hang ổ của Vô Sắc lại kiến tạo một ở nơi đặc biệt như thế, từ bên trong phòng đi ra một cái đình nhỏ, trong đình viện có cây cầu gỗ, một cây mai già nở rộ, một cây hoa quỳ to, một cơn gió lạnh mang theo hoa mai.



Từ đình nhỏ đi ra ngoài là một viện phòng lớn, ba gian nhà đá tọa lạc trên núi. Bên trong viện trồng tùng, bách. Lướt qua nhà nhà đá đến hậu viện. Bên trong không trồng bất cứ cây cối gì cả, mà là biến thực kỳ hoa dị thảo. Nơi này dược thảo tuyệt không so sánh, Lưu Sương nhìn thấy tại nham đáy là nơi ẩm thấp rất thích hợp cho điều kiện sinh trưởng của dược thảo, các loại dược thảo này đều là những loại thích hợp sinh trưởng ở nơi rét lạnh, thậm chí còn có kỳ thuốc Tuyết Liên mà Lưu Sương chưa bao giờ gặp qua.



Từ ngày bị Vô Sắc cướp từ Túy hoa lâu, Lưu Sương bị hắn giam giữ tại nơi này.



Nói đến Vô Sắc, người này hành sự quái dị, hắn rõ ràng thích Đại Mi Vũ, lại còn muốn giúp Đại Mi Vũ đi tranh đoạt Bách Lý Hàn



Một ngày kia, hắn đem bắt Lưu Sương đến Lãng Đào Các. Lưu Sương lạnh giọng hỏi: "Vô Sắc, ngươi vì sao phải làm như vậy? không phải là ngươi thích Đại Mi Vũ sao? Ngươi vì sao không giữ nàng lại bên cạnh ngươi, lại thả nàng đi tìm Bách Lý Hàn?"



Vô Sắc cau mày, nhàn nhạt nói: " Đây là việc của ta, không cần ngươi phải quan tâm! Ngươi chỉ cần sống yên ổn ở Lãng Đào Các là được.



Lưu Sương có chút khó hiểu hỏi lại: "Vô Sắc, Đại Mi Vũ có phải là ở cùng Bách Lý Hàn?



Con ngươi đen của Vô Sắc chợt lóe lên, đáy mắt cực kì phức tạp



"Đúng vậy!", Hắn nhẹ giọng đáp.



Lưu Sương ngồi trên ghế có chút chán nản, quả thực không biết nên nói cái gì cho phải.



Những tưởng rằng mình sẽ ở cùng Bách Lý Hàn, một mực đợi được hắn tỉnh lại, nhưng sự thật khó liệu, nàng lại bị Vô Sắc mang đến nơi này. Mà Đại Mi Vũ lại ở bên cạnh Bách Lý Hàn. Nàng không rõ Đại Mi Vũ, nàng ta lấy biện pháp gì thuyết phục Trương Tá Lý Hữu để có thể ở lại. Nhưng là, sự thật đã như vậy, nàng đã bị Vô Sắc cướp đi. Hẳn là Bắc Lý Hàn sau khi tỉnh lại sẽ không nhìn thấy nàng nữa mà khi nhìn thấy sẽ là Đại Mi Vũ.



Lưu Sương thì thào hỏi: "tại sao?" trong lòng vô cùng bi thương.



Ánh mắt Vô Sắc ngưng lại, nhìn Lưu Sương dáng vẻ thương tâm, trong lòng hắn cũng từng nếm trái tư vị này



"Bách Lý Hàn vì ngươi mà nhận lấy hàn độc, rồi sau đó, biết bản thân sắp chết, liền đối với ngươi cực kì lãnh đãm, hi vọng ngươi hận hắn mà quên hắn đi, đi tìm kiếm một hạnh phúc khác, ngươi cứ nói hắn ngốc, kỳ thật, thế gian này người ngốc cũng không chỉ một mình hắn"



Lưu Sương nhìn Vô Sắc, thấy giữa trán hắn một mảnh ưu sầu, trong lòng xúc động muôn phần. Đại Mi Vũ hà đức hà năng (không có năng lực gì), có thể có được một người chân tình như thế, chỉ tiếc nàng không biết đó là vật báu.



Thấy ánh mắt Lưu Sương đồng tình, Vô Sắc tà mị cười một tiếng: " Ngươi không cần phải đồng tình với ta, ngươi không cũng ta giống đều rất đáng thương sao? Khí tình độc kia (vứt bỏ tình độc), ta đoán, Mi Vũ hạ phân lượng cũng khá lớn, đủ để cho Bách Lý Hàn hoàn toàn quên ngươi!"



Đại Mi Vũ cho Bách Lý Hàn uống thuốc vứt bỏ tình độc, sau đó bảo Vô Sắc bắt nàng đem đến nơi này.



Khi không có nàng – Bạch Lưu Sương, có phải bọn họ sẽ yêu nhau?



Lưu Sương lắc đầu, nhàn nhạt nói: "Coi như là hắn quên ta, hắn cũng không thích Đại Mi Vũ"


Hoàng thượng đối với Trịnh Quý phi cùng Quang Vinh phi đều yêu mến, nhưng yêu nhất vẫn là Trầm Hoàng Hậu, cho nên hắn hi vọng người thừa kế ngôi đế sau này chính là Bách Lý Hàn. Nếu như, đem hoàng tử xuất cung, như vậy Bách Lý Hàn liền bớt đi một đối thủ trong cung.



Vì vậy, Bách Lý Hạo dễ dàng quyết định sau khi Quang Vinh phi sinh con, sai Bạch Diệc Thanh đem hoàng tử đi. Từ đó, Bạch Diệc Thanh không ở lại cung làm ngự y nữa mà mang theo Vô Sắc lưu lạc giang hồ. Hơn nữa là danh hiệu Dược Vương.



Quang Vinh phi ý là đợi khi hoàng tử trưởng thành thì muốn hắn hồi cung, nhưng hoàng thượng lại không đáp ứng. Khi đó, Trầm Hoàng hậu đã mất, Trịnh Quý phi lên làm hoàng hậu nắm giữ việc chính. Bách Lý Hạo trong thâm tâm vẫn sủng ái chính Bách Lý Hàn, hắn đương nhiên không nghĩ cho Vô Sắc trở về để tranh ngôi vị hoàng đế với Bách Lý Hàn, nên không đáp ứng yêu cầu của Quang Vinh phi.



Quang Vinh Phi vì suy nghĩ nhiều quá cuối cùng cũng qua đời, trước khi chết Bạch Diệc Thanh cũng biết được tin tức, không đành lòng liền đem Vô Sắc len lén trở về cung một chuyến, hi vọng mẹ con bọn họ có thể một mặt trông thấy nhau. Nhưng cuối cùng Vô Sắc cũng chỉ nhìn thấy thi thể của mẫu thân mình.



Khi đó Vô Sắc cũng đã mười mấy tuổi, một giọt nước mắt cũng không rơi liền rời hoàng cung, thậm chí khi đi còn không trông thấy mặt phụ hoàng.



Bạch Diệc Thanh biết trong lòng của hắn là hận, hắn hận Hoàng thượng đối với hắn và mẹ hắn nhẫn tâm tuyệt tình.



Mấy năm nay hắn hành sự quái đản, Bạch Diệc Thanh cũng không như thế nào mà trách cứ hắn.



"Thì ra là thế!" Bạch Lưu Sương thì thào nói, đã sớm biết Vô Sắc là một người đáng thương, cũng không nghĩ sự việc lại như vậy.



Không trách được hắn khắp nơi đối nghịch với Bách Lý Hàn, Không trách được hắn giúp đỡ Trịnh Hoàng Hậu, không trách được hắn cho Hoàng Thượng dùng mê hồn đan, rồi lại cuối cùng cứu Hoàng thượng, nguyên lai hắn cũng là hoàng tử.



Năm đó, Bách Lý Hạo sợ hắn sau khi lớn lên sẽ tranh quyền đoạt vị, liền đem hắn đưa ra ngoài cung, cũng không nghĩ tới, hai mươi năm sau, hắn làm quốc gia đại loạn. Trong lòng hắn cực oán hận, đồng thời cũng cực kì ghen ghét Bách Lý Hàn.



Cùng là hoàng tử, mà Bách Lý Hàn có thể ở trong cung trưởng thành, mà hắn lại chỉ có thể ở ngoài cung chịu bao nhiêu cực khổ, từ nhỏ đã bị tước đoạt quyền lợi lớn lên nối ngôi.



Kỳ thật, Vô Sắc không biết rằng, mấy năm nay, Bách Lý Hàn ở trong cung trưởng thành như thế nào, sợ là so với hắn tại ngoài cung còn gian nan khó khăn hơn nhiều. Ít ra, Vô Sắc đi theo gia gia sinh mệnh không bị uy hiếp, mà Bách Lý Hàn lúc nào cũng đề phòng Trịnh Hoàng Hậu hạ độc, từ điểm này mà nhìn Vô Sắc lại hạnh phúc.



Lưu Sương nhẹ nhàng vuốt ve bụng mình, nếu như có thể nàng tình nguyện không cùng hoàng gia có bất cứ gì quan hệ gì, nhưng trong bụng nàng lại là huyết mạch của hoàng gia



"Gia Gia, người từ dưới chân núi lên, có biết được tin tức gì của Bách Lý Hàn không?" Lưu Sương hỏi.



Bạch Diệc Thanh lắc đầu đáp : "Mấy năm nay, gia gia đối với chính sự cũng không quan tâm lắm, cho nên đối với tin tức hoàng thất cũng không rõ"



" Tin tức của Bách Lý Hàn, ta biết!", ngoài cửa truyền đến thanh âm trầm thấp của Vô Sắc



Cửa phòng mở ra, Vô Sắc mệt mỏi đi đến, làm như mới từ dưới chân núi trở về, Lưu Sương hai ngày không gặp hắn, không nghĩ hắn cũng xuống núi.



Vô Sắc thấy gia gia của Lưu Sương cung kính nói: "Sư phụ, ngài như thế nào đã trở về, ngài đã nhiều năm cũng không hề lộ diện"



Gia gia ha ha cười cười đáp: "Đúng vậy, ta nhiều năm không có trở về, vừa mới đến, bắt gặp người làm chuyện xấu. A Tuyết ngươi cũng không biết thân phận của Lưu Sương phải không, dám bắt nàng đem lên trên núi, nàng là cháu gái của ta!"



Vô Sắc cả kinh lui về phía sau hai bước, mới đứng vững nói: "Thật sự không biết, sư phó, ngài cho tới bây giờ chưa có nói qua ngài có cháu gái"



"Được, Vô Sắc, ngươi cứ nói, ngươi có tin tức gì của Bách Lý Hàn?" Lưu Sương chỉ mong ngóng tin tức của Bách Lý Hàn.



"Bách Lý Hàn, xem ra hắn hoàn toàn đã quên ngươi, năm sau, hắn muốn đăng cơ đế, mà Đại Mi Vũ có thể được phong làm quý phi"! Vô Sắc nhàn nhạt nói