Sai Phi Dụ Tình

Chương 150 : Gặp lại không vui

Ngày đăng: 16:28 30/04/20




Khi gia gia Bạch Diệc Thanh mang theo Lưu Sương cùng Vô Sắc đến kinh thành thì đã hơn 1 tháng sau rồi.



Khi bọn họ đến Ngọc thành là vào ban đêm.



Không khí mùa xuân tràn ngập mọi nhà, từ đầu đường đến cuối phố đều tràn ngập niềm vui phấn khởi, đó là niềm vui vì hoàng đế mới sắp đăng cơ. Hôm nay chính là ngày Trữ vương Bách Lý Hàn đăng cơ, niên hiệu Nhạc Nguyên.



Đèn lồng đỏ tươi, ca múa tưng bừng, pháo hoa rựa sáng cả Ngọc thành.



Xe ngựa chậm rãi chạy trên ngã tư đường rộng rãi trong kinh thành, giờ phút này, kinh thành trông thật phồn hoa, giống như một biển hoa đầy màu sắc, đa dạng rực rỡ, ánh sáng đủ màu. Phố phường trong đêm nhưng tràn ngập ánh sáng như ban ngày, xa xa tiếng người cười nói rộn rã xen lẫn với những âm thanh nhã nhạc hỗn tạp.



Bầu trời đêm trên không trung lại có một sự náo nhiệt khác.



Pháo hoa phóng ra làm bầu trời rực sáng, giống hệt như lưu tinh đang nhảy múa. Đủ loại màu sắc, như thể có tất cả màu sắc xinh đẹp trên thế gian, hấp dẫn ánh mắt của mọi người, làm người khác không kìm hãm được say mê vì màu sắc.



Lưu Sương ngồi trong xe, nhìn ra cửa sổ, thấy ánh sáng cùng sự náo nhiệt trong đêm, nàng đột nhiên thấy mình càng ngày càng cách xa Bách Lý Hàn.



Sự xa xôi này không phải đến từ sự uy hiếp của Đại Mi Vũ mà đến từ chính hắn, kẻ vừa đăng cơ – Bách Lý Hàn.



Hắn lên làm hoàng đế, nhất định sẽ có tam cung lục viện, có được vô số nữ tử.



Tình yêu của Đế vương làm cho nàng có cảm giác không được an toàn.



Ngày xưa, Hoàng đế Bách Lý Hạo cũng đã từng yêu say đắm Trầm hoàng hậu, nhưng hắn vẫn sủng ái Trịnh quý phi và Vinh phi. Cuối cùng, ngay cả người hắn thương yêu nhất là Trầm hoàng hậu hắn cũng không bảo vệ được, càng làm cho người khác oán thán, hắn còn tạo nên bi kịch cho Vô Sắc.



Gió đêm, tịch mịnh và lạnh lẽo.



Trên không trung, trong tầng tầng lớp lớp pháo hoa, ánh trăng trở nên lu mờ, không biết bởi vì trăng kia không muốn tham gia vào buổi tối náo nhiệt này, hay bị ánh sáng tràn ngập đoạn đi mất ánh sáng bản thân.



Nàng cuối cùng cũng sẽ như ánh trăng, sẽ biến mất hay sao?



Rất nhanh đã đến Bạch phủ, do đã nhận được tin tức từ trước nên cha mẹ Lưu Sương đã sớm đến đón ở đây. Thời gian qua, Lưu Sương mất tích làm cho cha mẹ lo lắng, già đi rất nhiều. Lưu Sương nhìn mà lòng đau như cắt, ôm lấy mẫu thân mà khóc. Đi đường mệt nhọc, Lưu Sương được Hồng Ngẫu và Thanh Nhi đưa vào khuê phòng nghỉ ngơi. Chuyện mất tích lần này, nàng để cho gia gia cùng Vô Sắc giải thích cho cha mẹ.



"Tiểu thư, rốt cuộc người đi đâu vậy. Sao người lại trở về cùng với lão gia tử. Người có biết không, những ngày qua, chúng em lo lắng muốn chết." Hồng Ngẫu cùng Thanh Nhi nói mà lệ rơi đầy mặt.



"Là gia gia mang ta đi, mấy ngày này hại các em lo lắng rồi. Không phải ta đã trở lại rồi sao?" Lưu Sương lau nước mắt trên má hai nàng, thở dài nói.



"Tiểu thư, người cũng biết đấy, mấy ngày nay, Bạch phủ của chúng ta đã bị tên Tiểu ma vương Bách Lý Băng "đột nhập" không biết bao nhiêu lần rồi!" Hồng Ngẫu nói.



Bách Lý Băng, cũng chỉ vì hắn thương nhớ nàng.



Lưu Sương rút trâm cài tóc ra, lo lắng thở dài.



Nhưng ngay lúc này, cửa sổ vang lên âm thanh cộp cộp, Thanh Nhi nhìn qua khe cửa sổ, khẽ cười nói: "Tiểu thư, người xem, vừa nhắc Tào Tháo đã thấy Tào Tháo đến rồi!"



Đang nói thì thấy một bóng đen bên cửa sổ lướt qua, Bách Lý Băng liền tiến vào.



Người này từ trước đến giờ đều như vậy, cửa chính không muốn đi, chỉ thích nhảy cửa sổ. (bó tay với anh luôn)



Lưu Sương không nghĩ rằng Bách Lý Băng lại có thể đến nhanh như vậy, chắc là trong phủ phải có người đưa tin, khi nàng vừa về tới phủ là có người thông báo ngay.


"Hoàng thượng, có cung nữ Mi Tâm cung cầu kiến!" Thái giám canh cửa đại điện bẩm báo.



Ánh mắt Bách Lý Hàn ngưng trọng, trầm giọng nói: "Cho nàng tiến vào."



Rèm mở ra, một cung nữ mặc cung trang màu đỏ đi đến, thần sắc cực kỳ bối rối.



"Có chuyện gì, nói!" Bách Lý Hàn lạnh lùng hỏi.



Tiểu cung nữ sau khi bái kiến Bách Lý Hàn, thấp giọng bẩm báo: "Bẩm hoàng thượng, Mi phi đột nhiên bị đau bụng, nô tỳ không biết có phải là nàng bị động thai hay không, cho nên mới vội vã chạy đến đây bẩm báo cho Hoàng thượng."



Ánh mắt Bách Lý Hàn trầm xuống, lạnh giọng mắng: "Còn không nhanh đi mời ngự y, nói với Mi phi, Trẫm sẽ qua nhanh thôi."



Tiểu cung nữ đứng dậy, ánh mắt vô tình lướt qua người Lưu Sương, sau đó vội vã rời đi.



Bách Lý Hàn dứt lời liền đứng dậy muốn đi ra ngoài.



Lưu Sương nghe tiểu cung nữ nói, sắc mặt liền trắng bệch, thì ra Đại Mi Vũ có bầu rồi? Thì ra, thì ra, hắn vẫn sủng ái nàng. Trách không được Bách Lý Băng nói hắn đối với nàng vô cùng tốt, không cho người khác tổn thương tới nàng, thì ra, nàng cũng đã mang hài tử của hắn rồi sao?



Lưu Sương chỉ cảm thấy choáng váng một lúc, cơ hồ như muốn ngất đi cho rồi.



Khi nàng mở mắt ra, mơ hồ nhìn thấy thân ảnh to lớn của Bách Lý Hàn, hắn tựa hồ như đang cúi xuống nhìn nàng: "Ngươi không sao chứ?"



Thanh âm lo lắng của hắn truyền đến.



"Ngươi yên tâm, Trẫm sẽ phong ngươi làm phi tử! Mặc dù Trẫm không nhớ rõ ngươi!" Hắn nhíu mày, trầm giọng nói.



Chứng kiến bộ dáng thương tâm gần chết của Lưu Sương, Bách Lý Hàn chỉ cảm thấy lòng mình chợt run lên, một loại cảm giác không thể giải thích truyền đến từ tận đáy lòng làm hắn vô cùng đau đớn. Nguồn: https://truyenfull.vn



Phong phi! Trong lòng Lưu Sương vô cùng đau khổ, nàng cần cái danh phận kia sao? Hắn tưởng nàng tiến cung chỉ để đòi cái danh phận kia thôi sao?



"Không! Chuyện phong phi, Lưu Sương không dám nhận, kỳ thật có một chuyện Lưu Sương chưa bẩm báo với Hoàng thượng, thật sự trước đó Hoàng thượng đã hưu tiểu nữ rồi. Cho nên, Lưu Sương không có tư cách trở thành phi tử của Hoàng thượng." Hắn đã quên nàng rồi, nàng cần hắn phong phi cho nàng làm gì?



"Ồ, có chuyện như vậy sao?" Bách Lý Hàn nheo mắt hỏi? Vì sao, hắn không nghe ai nói chuyện này, không phải ai cũng nói hắn rất yêu nàng sao?



"Đúng vậy, Lưu Sương vẫn còn giữ lá thư đó làm chứng, chỉ là hôm nay Lưu Sương vào cung là để chuẩn bệnh cho Thái hậu nên không mang theo. Nếu Hoàng thượng muốn xem…" Lưu Sương thấp giọng nói.



"Không cần đâu, Trẫm tin tưởng lời ngươi." Bách Lý Hàn cắt lời Lưu Sương, liền đứng dậy vội vã rời đi, hiển nhiên là đến Mi Tâm cung thăm Đại Mi Vũ rồi.



Ngay cả lời nói của nàng hắn cũng không muốn nghe, đã vội đi ngay.



Nhìn bóng lưng của hắn ngày càng rời xa, Lưu Sương dựa vào ghế.



Nàng không khóc, trong lòng của nàng vô cùng bình tĩnh.



Nàng không trách hắn, nàng cũng đã từng bị mất trí nhớ, khi đó, ngay cả cừu hận quốc gia nàng cũng quên sạch, không có một chút ấn tượng, quên suốt 10 năm.



Cho nên, nàng thực sự không trách hắn.