Sai Phi Dụ Tình
Chương 40 : Cảnh đẹp ngày lành
Ngày đăng: 16:27 30/04/20
Lưu Sương nói chuyện và giáng một cái tát khiến Bách Lý Hàn tỉnh táo làm mọi người đều kinh ngạc, bọn họ hoàn toàn thần phục Lưu Sương. Từ đó, trong trái tim và trong mắt thị vệ thị nữ, Lưu Sương là chủ mẫu chân chính của vương phủ.
Mưa to gió lớn, đoàn người xuyên qua cơn mưa trở lại vương phủ, ai nấy đều ướt như chuột lột.
Mấy nha hoàn bận rộn thay y phục cho Bách Lý Hàn, Lưu Sương cũng vào phòng trong rửa mặt thay quần áo sạch sẽ.
Khinh Y Tiêm Y cởi áo ngòai của Bách Lý Hàn xong, chần trừ nhìn bộ nội sam ướt sũng, thấy Lưu Sương đi ra, thi lễ nói: "Vương phi, nội sam của Vương gia thỉnh Vương phi thay." Các nàng tuy là thiếp thân thị nữ của Bách Lý Hàn, nhưng chưa từng thay nội sam của Vương gia.
Lưu Sương biết điều các nàng ngại ngần, dù sao cũng là nam nữ hữu biệt, nhưng nàng cũng là nữ cơ mà? Có điều, trên danh nghĩa nàng là Vương phi của hắn, nhìn bộ dạng hôn mê của Bách Lý Hàn, trong lòng chua xót, nàng không thể không để mắt đến hắn .
Phất tay ra hiệu cho nha hoàn lui ra, Lưu Sương nhắm mắt lại, lục lọi cởi bộ nội sam của Bách Lý Hàn. Dường như hắn đã uống rất nhiều rượu, hơi thở nồng nặng mùi rượu. Không biết là đang say rượu hay hôn mê.
Khi nâng hắn dậy để mặc quần áo vào, tay Lưu Sương chạm vào lưng Bách Lý Hàn, trái tim không khỏi run lên. Trên lưng hắn có rất nhiều vết sẹo.
Là thầy thuốc, Lưu Sương gặp qua rất nhiều vết thương , nhưng chưa từng gặp qua ai có nhiều vết thương đến vậy. Chẳng lẽ sau lần nàng cứu hắn bẩy năm về trước, hắn còn trải qua nhiều lần ám sát nữa?
Lưu Sương nhớ kỹ, năm đó nàng cứu hắn đã bôi thuốc cẩn thận, không thể để lại sẹo . Vết thương sau lưng hắn, nhất định có sau đó, là kẻ nào tàn nhẫn máu lạnh, không chịu buông tha cho hắn. Sau khi mẫu thân qua đời, hắn đã sống như thế nào ?
Lưu Sương từ từ nhắm hai mắt, không dám nhìn những vết sẹo, chỉ nhẹ nhàng chạm vào, nước mắt từ từ rơi lên những vết sẹo. Một nơi, hai nơi ….. nàng thầm đếm những vết sẹo, tưởng tượng sự thống khổ và hành hạ mà hắn từng phải trải qua. Mỗi lần chạm đến một vết sẹo, trái tim nàng lại thương tiếc đớn đau.
Một người làm sao có thể chịu nhiều nỗi đau đến vậy!
Mặc dù tương lai, hắn là Vương gia, tiền hô hậu ủng , nhưng mà có ai thấu hiệu nội tâm đau khổ của hắn.
Lưu Sương nước mắt liên liên, vất vả thay quần áo cho Bách Lý Hàn. Nàng dịu dàng kéo chăn cho hắn, ngồi bên cạnh hắn, cẩn thận đánh giá gương mặt đang ngủ của hắn.
"Vậy còn người kia? Không phải ngài thích nàng ấy sao? Không phải ngài vẫn một mực tìm kiếm nàng ấy sao?" Lưu Sương không nhịn được hỏi, nàng không thể không e ngại cô gái đã giữ trái tim hắn. Truyện Sắc Hiệp - https://truyenfull.vn
"Nàng ấy?" Trong đầu Bách Lý Hàn hiện lên bạch y nữ tử, kinh tài tuyệt diễm, hắn thừa nhận, cái liếc mắt ấy, quả thật làm cho hắn ái mộ. Nhưng mà, nàng ấy đối với hắn mà nói, chỉ là một giấc mộng, tỉnh mộng rồi , thì cái gì cũng không còn tồn tại. Nữ tử chính thức mới là người mà hắn thích, người vợ một đời.
Hắn cúi đầu nói: "Ta đã không tìm nàng ấy từ lâu rồi. Nàng ấy đối với ta, chỉ là một giấc mộng mà thôi!"
"Nếu như, có một ngày mộng trở thành sự thật, nếu như, nàng ấy đột nhiên xuất hiện trước mắt ngài, ngài có lựa chọn nàng ấy không?" Lưu Sương hỏi.
Bách Lý Hàn giữ tay Lưu Sương, ôm nào vào ngực, bó chặt như kén tằm. Hắn không biết, nàng để ý đến cô gái kia như vậy.
"Dù cho trở thành sự thật, ta chỉ lựa chọn nàng, vĩnh viễn là nàng!" Hắn nhẹ nhàng nói bên tai nàng, khí tức ấm áp làm cho nàng có chút mê say.
"Nàng không muốn sao?" Tay hắn ôm nàng tăng them lực, như muốn truyền hơi ấm tới lòng nàng. Lòng của nàng, trong cái ôm ấm áp, nói không nên lời chữ Không.
Nàng không lừa được trái tim của chính mình , vì yêu, nàng nguyện ý mạo hiểm như vậy.
Nàng gật đầu một cái, đôi môi nóng rực của hắn rơi xuống.
Nụ hôn của hắn nhẹ nhàng ấm áp , đầu tiên là hôn nhẹ, sau đó từ từ gia tăng lực đạo, dần dần biến thành nụ hôn bá đạo , nhưng lại không mất đi sự ôn nhu. Lưu luyến nhu tình làm nàng có chút mê say.
Nàng nhắm mắt lại, cảm thụ sự ôn nhu và bá đạo, cảm thụ được sự thâm tình cùng cuồng dã của hắn.
Hắn ôm nàng chặt như kén tằm, như đặt nàng trong lòng, ngăn cản gió đêm, che đậy tiếng nước, làm cho cả thế giới của nàng chỉ còn hắn.
Hai người triền miên, không hề nhận ra, một lâu thuyền hai tầng đang từ từ tiến đến