Sai Phi Dụ Tình
Chương 41 : Vũ nữ
Ngày đăng: 16:27 30/04/20
Bách Lý Hàn cảm giác được thuyền lớn tới gần, lập tức ngẩng đầu lên. Lưu Sương nhìn theo ánh mắt của hắn, thấy có một lâu thuyền không xa đang lừng lững tiến đến.
Lâu thuyền này hoa lệ phi phàm, treo đèn từ trong ra ngoài, không biết là công tử nhà ai mà phô trương đến vậy. Trên lâu thuyền còn có cờ bay phất phới, giống như lâu thuyền của hoàng gia.
Bách Lý Hàn nhận ra, ôm Lưu Sương, dịu dàng khẽ nói vào tai nàng: "Sương nhi, nàng ngồi thật vững, chúng ta tránh bọn họ!" Dứt lời, ngồi ở đầu thuyền, bắt đầu chèo.
Thuyền nhỏ lặng yên không một tiếng động xuyên qua bóng cây, đi về hướng khác.
Nhưng người trên lâu thuyền tình mắt, phát hiện ra hai người bọn họ. Có người nói: "Di? Bên kia có thuyền nhỏ!"
Ngay sau đó liền nghe được tiếng cười trong suốt ưu nhã, còn lớn tiếng hô: "Có phải Tam ca không?" Có người híp mắt để nhìn bọn họ cho rõ.
Ngọn đèn trên đầu thuyền chiếu sáng Bách Lý Băng, quần áo hoa lệ chói sáng. Đôi mắt đen trắng rõ ràng nhìn thẳng vào bọn họ, có vẻ rất bất ngờ vì không hẹn mà gặp.
Lưu Sương bừng tỉnh nhận ra, quả nhiên là là lâu thuyền hoàng gia. Người của hoàng gia mà có dũng khí rêu rao đến vậy cũng chỉ có hắn.
Bách Lý Hàn nhìn thấy Bách Lý Băng, hoàn toàn nằm trong dự đoán , lạnh nhạt, vẫn như cũ ưu nhã mà chèo.
"Quả nhiên là Tam ca! Tam ca, lên đây đi." Bách Lý Băng la lên , còn chỉ huy lâu thuyền đuổi theo thuyền nhỏ của hai người. Lưu Sương ngồi ở đầu thuyền thở dài một hơi, tiểu tử Bách Lý Băng này thật sự thích phá rối! Thật không biết hắn cố ý hay là vô tình .
Tốc độ của thuyền nhỏ đương nhiên không bằng thuyền lớn, không tới một nén nhang sau, liền bị Bách Lý Băng đuổi kịp. Hắn vẫy tay, nói: "Tam ca, đi lên đây đi, trên này có rượu, lên uống mấy chén đi!"
Nhìn thái độ của hắn thì tuyệt đối không buông tha cho bọn họ, công phu đeo bám của tiểu Ma vương , Lưu Sương đã lĩnh giáo qua .
Các thị nữ bưng tới rượu ngon món ngon, mọi người bắt đầu uống rượu mua vui.
Một phấn y nữ tử ôm đàn tỳ bà đi ra, mặt nàng tròn như trăng, kiều diễm xinh đẹp.
Đôi mắt ướt át đưa từ trái qua phải, thi lễ nói: "Nô tỳ tên Kiều Nghiên, hôm nay cùng Mi Vũ cô nương đánh đàn hiến vũ cho các vị đại gia, thật là tam sinh hữu hạnh."
Lưu Sương đưa mắt nhìn thấy một nữ tử khác, mặc quần áo trắng, khăn trắng che mặt, trang phục không hoa lệ như nữ tử ôm đàn.
Hai nàng chắc là do Bách Lý Băng mời từ thanh lâu. Lưu Sương nghiêng người nhìn Bách Lý Băng một cái, không ngờ tiểu tử này có thú vui "tao nhã" đến vậy.
Mấy tên ăn chơi trác táng cười đùa thúc giục nói: "Đừng lằng nhằng nữa, bắt đầu nhanh đi! Nếu làm tốt, bọn ta sẽ có phần thưởng!"
Phấn y nữ tử cười quyến rũ vén áo thi lễ, liền ngồi xuống ghế dài, bắt đầu đánh đàn.
Môi đỏ khẽ mở, vừa đàn vừa hát: "Tài quá kê niên, sơ oản vân hoàn, tiện học ca vũ. Tịch thượng tôn tiền, vương tôn tùy phân tương hứa. Toán đẳng nhàn, thù nhất tiếu, tiện thiên kim —— dĩ thụ quân ân cố, hảo dữ hoa vi chủ. Vạn lý đan tiêu, hà phương huề thủ đồng quy khứ. Vĩnh khí khước, yên hoa bạn lữ. Miễn giáo nhân kiến thiếp, triêu vân mộ vũ." (xin được bỏ qua đoạn này)
Thanh âm của nàng có chút khàn khàn, vĩ âm mang theo một tia bi thương, làm người nghe chua xót. Lưu Sương không ngờ nữ tử đó lại hát bài này.
Khúc hát này là do một tài tử viết tặng một vũ nữ, nói hết sự thê lương cùng bất đắc dĩ của ca cơ. Xung quanh sông nước mênh mông, càng làm người nghe chua xót.
Phấn y nữ tử hát xong câu đầu tiên, bạch y nữ tử bắt đầu đứng lên múa ……………