Sai Phi Dụ Tình

Chương 47 : Cực hình

Ngày đăng: 16:27 30/04/20






Tin tức Vương phi bị bắt cóc nhanh chóng truyền đi trong vương phủ, thị vệ trong vương phủ đề phòng nghiêm ngặt hơn. Vài bước lại có một tốp, dò xét cực kỳ nghiêm mật.



Nhưng khinh công của Quỷ Diện thật sự là vô cùng thần kỳ, mặc dù mang theo Lưu Sương, nhưng không hề giảm bớt độ nhẹ nhàng.



Trăng sáng nhô lên cao, gió nhẹ nhẹ thổi, hắn nhẩy từ mái hiên này sang mái hiên khác, nhanh như ảo ảnh. Đợi đến khi thị vệ nhìn thấy hắn, có muốn đuổi theo, cũng đã quá muộn. Hắn giống như Dạ Ưng bay lượn, vô thanh vô tức biến mất khỏi tầm nhìn của thị vệ.



Khi Bách Lý Hàn chạy tới Y Vân Uyển, chỉ còn nhìn thấy một thị vệ đang hôn mê, không nhịn được thở rút một hơi. Trong phòng trống không, dường như vẫn lưu lại hương thơm của nàng, nhưng còn người thì đã mất.



Như có một cơn sóng đập vào ngực hắn, làm hắn lảo đảo lui hai bước, muốn đứng thẳng cũng không được, thiếu chút nữa té lăn trên đất.



Khinh Y và Tiêm Y hoảng hốt bước lên phía trước đỡ lấy hắn, sợ hãi nói: "Vương gia, ngài không có việc gì chứ?"



Bách Lý Hàn bình ổn tâm thần, hắn không có việc gì thật sao?



Hắn nhất định là không có việc gì , nhưng tại vì sao trái tim hắn lại cảm thấy đau đớn như vậy, giống như có ngàn vạn mũi dao đang lăng trì trái tim hắn.



Tại sao hắn lại có cảm giác quái dị như thế này!



Hồng Ngẫu tỉnh lại từ lâu, đã khóc đến hàng xô nước mắt. Nhìn thấy Bách Lý Hàn vội vã đi tới, Hồng Ngẫu nhào tới, tức giận dùng giọng khàn khàn chất vấn : "Là ngươi hại tiểu thư nhà ta, là ngươi hại tiểu thư nhà ta!"



Hồng Ngẫu trong cơn cuồng nộ thương tâm , chỉ biết nói đúng một câu này.



Khinh Y tiến lên lôi tay áo Hồng Ngẫu, nói: "Hồng Ngẫu, ngươi đừng thương tâm, nếu người kia chưa giết Vương phi ngay tại chỗ, vậy thì sau này cũng sẽ không giết Vương phi . Hắn bắt cóc Vương phi, nhất định là có mục đích. Ngươi nói xem, rốt cuộc là ai bắt cóc Vương phi?"



"Ta không thấy rõ lắm, chỉ nhìn thấy một mặt nạ quỷ." Hồng Ngẫu khóc nức nở nói, "Cầu các ngươi cứu … cứu tiểu thư nhà ta đi!"




Lưu Sương đương nhiên không muốn bị tên sát nhân này coi thường, mặc dù lồng ngực đau như đao cắt, đau đớn khó nhịn, đau đớn chắc không ai có thể chịu đựng được . Nhưng mà Lưu Sương hay vẫn cố run rẩy gian nan vịn tường đứng lên.



Không phát ra dù chỉ một câu rên rỉ, vô luận như thế nào cũng không lên tiếng, dường như chỉ có như vậy, mới có thể biểu lộ sự xem thường và khinh thị Quỷ Diện Thu Thủy Tuyệt .



Khóe môi có máu chảy xuống, rơi trên bạch y, thấm vào lớp vải, lan ra như một đóa hoa, thê lương mà nở. Tay Lưu Sương, gắt gao bám vào vách tường, dường như muốn đập nát bức tường, tuy là như thế, cũng không thể giảm đi sự đau đớn đến phệ cốt .



Nhưng mà, nàng vẫn quật cường như cũ nhìn thẳng vào Thu Thủy Tuyệt.



Trong sài phòng u ám, đôi mắt của nàng sáng long lanh, lộ ra ánh sáng, trong con ngươi không có sự e ngại, không có sự kinh sợ, chỉ có sự khinh thường. Máu tươi bên khóe môi đang cười, nụ cười đùa cợt .



Thu Thủy Tuyệt lạnh lùng nhìn Lưu Sương, giống như đang nhìn con mồi giãy chết.



Tuy bề ngoài hắn bất động thanh sắc, nhưng nội tâm hắn đang vô cùng kinh dị.



Loại cực hình này, hắn từng dùng với người khác, dù cho là nam tử thân cao bảy thước, cũng phải quỳ xuống mà cầu xin tha thứ, đau đến kêu cha gọi mẹ. Nữ tử này, chỉ dùng tay lau máu, chưa từng thốt ra nửa câu xin tha thứ.



Bề ngoài nhu nhược như vậy, không ngờ lại kiêu hãnh như thế.



Nữ tử như vậy, từ lúc sinh ra hắn lần đầu tiên gặp, không khỏi có chút rung động.



Trái tim lạnh lẽo, không biết vì sao, lại có một tia không đành lòng. Giơ tay áo phất một cái, ma xui quỉ khiến thế nào lại giải thoát nàng khỏi cực hình.



Lưu Sương thở hổn hển té trên mặt đất, cảm thấy tóc dính dính , đúng là đau đến tóat mồ hôi lạnh. Muốn dùng tay lau mồ hôi, nhưng cánh tay chẳng còn chút khí lực nào.



Đợi khí lực dần dần khôi phục, khi ngẩng đầu nhìn lên, Quỷ Diện đã đi đâu không biết…………….