Sai Phi Dụ Tình

Chương 48 : Trên vách núi

Ngày đăng: 16:27 30/04/20






Lưu Sương vỗ về cái đầu đau nhức, đi tới trước cửa xem xét một phen, phát hiện ra cửa làm bằng sắt rất dầy, nàng thử lôi kéo một chút, cánh cửa không chút nhúc nhích. Cửa sổ cũng bị đóng đinh. Sài phòng nho nhỏ, lại phòng thủ kiên cố như phòng giam. Dựa vào năng lực của nàng, vô luận như thế nào cũng không thể trốn thoát .



Lưu Sương chán nản ngồi trên đống cỏ khô, yên tĩnh đến mức cây kim rơi xuống cũng nghe tiếng, làm cho nàng hít thở không thông.



Quỷ Diện Thu Thủy Tuyệt, vì sao phải đem nàng nhốt ở chỗ này? Mới vừa rồi nàng còn tưởng mình sẽ chết, không ngờ hắn lại hạ thủ lưu tình tha cho nàng. Hắn không phải đã liên tiếp phái ra Xích Phượng Mặc Long muốn giết nàng sao? Vì sao không giết nàng , là muốn hành hạ nàng thêm vài lần nữa sao?



Nghĩ đến cực hình lúc nãy, trong lòng không kìm được sự sợ hãi.



Đấy không phải nỗi đau con người có thể chịu đựng !



Trong đầu đột nhiên chợt lóe linh quang, nàng chợt nhớ ra Bách Lý Hàn đang bắt giữ Mặc Long. Chẳng lẽ, Thu Thủy Tuyệt bắt nàng, là muốn đổi lại Mặc Long sao? Xác nhận sự thật này có thể xảy ra . Nếu là như thế, tạm thời nàng sẽ không gặp nguy hiểm . Nguồn: https://truyenfull.vn



Nghĩ tới đây, Lưu Sương liền ngồi lên đống cỏ khô như trước, cực hình vừa rồi, đã tiêu hao hết thể lực của nàng, Lưu Sương mệt mỏi ngủ thiếp đi.



Không biết đã ngủ bao lâu, trong mộng chỉ cảm thấy tung bay phiêu hốt, giống như đằng vân giá vũ.



Trong mơ mơ màng màng, tiếng động tí tách làm Lưu Sương bừng tỉnh. Mở mắt ra, thấy mưa bụi lất phất trong nắng sớm, trước mắt là núi non trùng điệp.



Không biết từ khi nào, nàng đã từ sài phòng lên đỉnh núi. Trách không được trong mộng lại có cảm giác đằng vân giá vũ, chắc hẳn là Thu Thủy Tuyệt mang nàng lên núi.




Trên cổ tay truyền đến một trận đau đớn, có cảm giác treo lơ lửng, Lưu Sương phát hiện mình bị treo lên cây, trong không trung, phiêu lãng theo gió.



Cảm giác mát lạnh đưa từ dưới lên, Lưu Sương cúi đầu nhìn xuống phía dưới, không nhịn được choáng váng hoa mắt muốn té xỉu. Dưới chân nàng, là vực sâu vạn trượng. Mây mù dâng lên, sương mù tràn ngập, sâu không thấy đáy, vừa nhìn đã muốn vỡ tim vì sợ.



Nhìn bốn phía xung quanh, phát hiện ra nàng bị treo lên một cây cổ thụ mọc lệch đưa thân ra khoảng không trên vách núi . Cành cây khô ráp, không chịu được sức nặng của nàng, đã bị kéo đến mức hơi cong xuống.



Treo như thế này , tùy thời có thể rơi xuống vực sâu vạn trượng.



Thu Thủy Tuyệt muốn nàng phải tan xương nát thịt sao? Hắn thật sự quá tàn nhẫn, quá đủ tàn nhẫn, không hổ là cầm đầu của tổ chức sát thủ, biết chà đạp trái tim người khác như thế nào, làm tiêu tan ý chí của người khác như thế nào. Nếu là người nhát gan, bị treo ở đây, nhất định là chết vì sợ rồi .



Lưu Sương cố gắng đè nén sự sợ hãi, mới không hét lên vì sợ.



Trong lòng dâng lên sự phẫn nộ chưa từng có, giết người chẳng qua chỉ cần chặt đứt đầu là được, vì sao phải hành hạ một nữ tử yếu đuối tay không tấc sắt là nàng như này làm gì.



Thu Thủy Tuyệt, hắn rốt cuộc muốn làm cái gì?



Gió núi rất mạnh, thổi Lưu Sương đu đưa, như lá cây phiêu lãng.



Có lẽ, Thu Thủy Tuyệt rất hận nàng, dù sao, Xích Phượng mất một tay là vì nàng, Mặc Long bị bắt sống cũng là vì nàng.



Thật sự là nực cười, trên đời này có còn thiên lý hay không, sát thủ giết người thất thủ bị thương bị bắt, tất cả lại đổ lên đầu nàng? Muốn nàng đi hận ai bây giờ?
Thật sự là nực cười, trên đời này có còn thiên lý hay không, sát thủ giết người thất thủ bị thương bị bắt, tất cả lại đổ lên đầu nàng? Muốn nàng đi hận ai bây giờ?



Thân thể phiêu đãng , đưa qua đưa lại, Lưu Sương xoay lại hướng cây tùng.



Bây giờ mới phát hiện dưới tàng cây có một tảng đá lớn, Quỷ Diện Thu Thủy Tuyệt đang ngồi trên đó. Có lẽ vừa rồi nàng phẫn nộ và hoảng sợ quá, nên mới không cảm giác được sự tồn tại của hắn.



Phía sau hắn là hai nữ tử. Một người mặc hồng y kiều diễm, là Xích Phượng – kẻ từng đi ám sát nàng. Một người mặc tử y, chắc là Tử Diên – một trong tứ đại sát thủ dưới tay hắn.



Thu Thủy Tuyệt vẫn mặc áo choàng đen ngòm như mực như cũ, còn đeo một cái mặt nạ vô cùng đáng sợ, cực kỳ thản nhiên tự tại ngồi ở đó. Đôi mắt lãnh liệt thâm thúy, xuyên qua mặt nạ, lạnh lùng nhìn Lưu Sương.



Quần áo này rất phù hợp với thân phận Câu Hồn sứ giả của hắn .



Lưu Sương biết hắn đang giở trò mèo vờn chuột, lửa giận bốc lên, trừng mắt lạnh lùng nói: "Thu Thủy Tuyệt, muốn giết cứ giết, muốn lăng trì cứ lăng trì, cần gì phải hành hạ như vậy! Ngươi còn đáng là nam nhân không?"



Thu Thủy Tuyệt khẽ nhíu mày, giống như bất mãn với câu của chất vấn Lưu Sương. Lạnh lùng liếc Lưu Sương một cái, đột nhiên cởi dây thừng trên tảng đá, cầm trong tay.



Lưu Sương bây giờ mới phát hiện ra, hóa ra dây trói nàng không cột vào thân cây, mà là quấn mấy vòng trên thân cây, đầu dây buộc vào tảng đá, giờ phút này, đang nằm trong tay Thu Thủy Tuyệt.



Sợi dây trói đang nắm giữ sinh tử của nàng. Chỉ cần Thu Thủy Tuyệt buông tay, nàng nhất định sẽ rơi xuống vách núi, tan xương nát thịt.



Thu Thủy Tuyệt nhìn mặt Lưu Sương đang đỏ lên vì phẫn nộ, khóe môi đột nhiên cong lên, khẽ buông tay, Lưu Sương như con diều đứt dây, bắt đầu rơi xuống.



Lưu Sương "Hả" một tiếng sợ hãi, sắc mặt tái nhợt như tuyết.



Dường như cực kỳ hài lòng với tiếng kêu sợ hãi của Lưu Sương, Thu Thủy Tuyệt nắm chặt dây trói, Lưu Sương ngừng rơi, thân thể càng đu đưa trong không trung mãnh liệt.



Một lúc lâu sau, mới ngừng lắc lư.