Săn Lùng Quý Cô Thừa Kế
Chương 21 :
Ngày đăng: 15:41 19/04/20
Prov-e-nance (Danh từ): Xuất xứ, nguồn gốc.
Tôi không thể yêu cầu được biết hoặc hiểu về nguồn gốc của tình yêu lãng mạn, nhưng không chắc đó là điều cần được hiểu, mà chỉ cần được đánh giá cao và tôn trọng.
Trích nhật ký cá nhân của Caroline Ravenscroft
Họ kết hôn chỉ một tuần sau đó trước sự vui mừng của Penelope - người khăng khăng mua cả một mớ đồ cho cô dâu. Caroline tưởng rằng hai chiếc váy may sẵn mà Blake mua cho nàng đã xa xỉ lắm rồi, nhưng chẳng gì có thể so sánh được với ý tưởng của Penelope về một tủ quần áo được cắt may phù hợp với dáng người nàng.
Caroline để mặc cho người sắp trở thành chị dâu lựa chọn mọi thứ chỉ trừ một ngoại lệ. Người thợ may có một súc lụa màu xanh da trời lẫn xanh lá cây giống hệt màu mắt nàng, và Caroline nằng nặc dùng nó để may một chiếc váy buổi tối. Nàng chưa từng nghĩ quá nhiều về màu mắt của mình, nhưng sau khi Blake vuốt ve những ngón tay lên mắt nàng và tuyên bố rằng chúng có màu của đại dương sâu thẳm... Chà, nàng thực sự không thể kiềm chế được việc tự hào một chút về chúng.
Tiệc cưới được tổ chức đơn giản và kín đáo, chỉ có sự tham dự của Penelope, James và những người hầu ở trang viên Seacrest. Anh trai của Blake cũng muốn đến, nhưng con gái của anh bị ốm nên anh ấy không muốn xa nó. Caroline nghĩ rằng đó là việc nên làm và đã gửi cho anh ấy lá thư bày tỏ mong muốn sẽ được gặp anh ấy khi có dịp.
Perriwick là người hộ tống cô dâu. Bà Mickle đã ghen tị đến mức khăng khăng đòi đóng vai mẹ cô dâu, mặc dù vai trò đó không đòi hỏi bà thực sự phải tham gia buổi lễ.
Penelope nhận vai phù dâu, còn James làm phù rể, và đó là quãng thời gian đáng yêu nhất của họ.
Caroline không thể ngừng cười trong những ngày tiếp theo. Nàng thậm chí còn không nhớ nổi cuộc đời mình còn có lúc nào hạnh phúc hơn khoảnh khắc nàng trở thành Caroline Ravenscroft của trang viên Seacrest hay không. Nàng có một người chồng và một mái nhà, cuộc sống của nàng đã hoàn hảo gần như nàng tưởng tượng. Blake không công khai tình yêu dành cho nàng, nhưng nàng cho rằng như thế là quá nhiều so với những gì nàng mong đợi ở một người đàn ông mà cho đến giờ vẫn phải chịu đựng rất nhiều nỗi đau trong tâm hồn.
Và vì thế, nàng sẽ khiến anh cảm thấy hạnh phúc nhiều như có thể, và để anh phải làm những điều tương tự với nàng.
Giờ thì Caroline thực sự thuộc về trang viên Seacrest và ngược lại, nàng quyết định sẽ khắc dấu ấn của mình lên cái gia tài nhỏ bé này. Nàng đang lang thang trong vườn khi Perriwick tiến lại gần nàng. "Phu nhân Ravenscroft", ông ta nói, "Cô có khách".
"Tôi ư?", nàng hỏi với vẻ ngạc nhiên. Hiếm có ai biết rằng nàng là Phu nhân Ravenscroft. "Ai vậy?"
"Là ngài Oliver Prewitt."
Mặt nàng tái xanh. "Oliver ư? Nhưng tại sao..."
"Phu nhân có muốn tôi đuổi ông ta đi không? Hoặc tôi có thể kêu ngài Ravenscroft nói chuyện với ông ta nếu điều đó khiến phu nhân cảm thấy tốt hơn."
"Không, không", nàng nói nhanh. Nàng không muốn chồng mình trông thấy Oliver. Blake rất có khả năng sẽ mất sạch bình tĩnh và sau đó sẽ cảm thấy tự căm ghét chính mình. Nàng biết việc tóm được Oliver và toàn bộ gián điệp của gã quan trọng với anh thế nào. Nếu như mất bình tĩnh lúc này, anh sẽ không bao giờ có được cơ hội thứ hai.
"Tôi sẽ gặp ông ta", nàng nói chắc nịch. Nàng hít một hơi thật sâu và thở đều, sau đó tháo găng tay ra. Oliver không còn quyền lực gì với nàng lúc này, và nàng nhất định sẽ không sợ gã.
Perriwick ra hiệu cho nàng theo sau ông ta vào nhà. Họ đến phòng khách. Khi băng qua ngưỡng cửa, nàng thấy tấm lưng của Oliver và toàn bộ cơ thể nàng trở nên căng thẳng.
Nàng gần như đã quên mất mình ghét gã đến nhường nào.
"Ông muốn gì, Oliver?", giọng nàng bình thản.
Gã nhìn lên nàng với đủ mọi cảm xúc hiện trong ánh mắt. "Đây không phải là một lời chào tình cảm gì cho lắm với người giám hộ của mày."
"Người giám hộ trước đây", nàng nhắc.
"Một thuật ngữ thứ yếu", gã phẩy tay và nói.
"Vào vấn đề chính đi, Oliver", nàng thẳng thừng.
"Tốt thôi." Gã chậm rãi bước về phía nàng cho đến khi họ mặt đối mặt.
"Mày nợ tao", giọng gã trầm thấp.
Nàng không hề nao núng. "Tôi chẳng nợ ông thứ gì."
Họ cứ đứng như thế, gườm gườm nhìn nhau cho đến khi gã phá tan thế trận và bước đến cửa sổ. "Thật là một nơi đẹp đẽ làm sao!"
Caroline kìm lại thôi thúc muốn hét lên trong cơn phẫn nộ. "Oliver", nàng cảnh cáo. "Sự kiên nhẫn của tôi đang bị bào mỏng rồi. Ông muốn nói gì thì nói đi. Còn không thì biến đi."
Gã xoay người lại. "Tao phải giết mày", gã rít lên.
"Ông có thể", nàng nói, cố không tỏ ra bất cứ phản ứng nào trước lời đe dọa của gã, "Nhưng ông cũng sẽ phải bước lên giá treo cổ, và tôi không nghĩ đó là điều ông muốn".
"Mày đã hủy hoại tất cả. Tất cả!"
"Nếu ông đang ám chỉ cái kịch bản để biến tôi trở thành một Prewitt", nàng thốt ra, "Vậy thì đúng thế. Thật đáng xấu hổ cho ông, Oliver!".
"Tao cho mày ăn. Tao cho mày ở. Và mày trả cho tao sự phản bội kinh tởm nhất."
"Ông đã ra lệnh cho con trai mình cưỡng hiếp tôi!"
Gã lợi dụng thời cơ thọc mạnh ngón tay mập mạp về phía nàng. "Sẽ không cần làm thế nếu mày chịu hợp tác. Mày luôn luôn biết rõ rằng mày sẽ phải cưới Percy."
"Tôi chẳng biết thứ gì như thế cả. Và Percy cũng không muốn cái đám cưới đó nhiều hơn tôi đâu."
"Percy làm như những gì tao bảo."
"Tôi biết", nàng nói, giọng phẫn nộ.
"Mày có biết những kế hoạch mà tao đã vạch ra cho đống tài sản của mày không? Tao nợ tiền, Caroline. Rất nhiều tiền."
Môi Caroline khẽ hé ra vì kinh ngạc. Blake đang cư xử rất kỳ lạ. Như thể tâm trí anh đang đặt ở nơi nào đó, và anh vẫn đang nhìn chằm chằm vào nàng đầy dữ dội.
Nàng thì thầm tên anh đến ba lần, nhưng anh không phản ứng, và rồi anh đã ở ngay trước mặt nàng. "Blake?"
Anh chạm lên má nàng bằng sự tôn sùng khiến nàng run rẩy.
"Có điều gì không ổn sao?"
"Không", anh thì thầm. "Không."
"Vậy thì..."
Bất cứ điều gì nàng định nói ra đều đã biến mất khi anh chiếm lấy nàng, miệng anh phủ lên miệng nàng bằng sự âu yếm đầy mạnh bạo. Nàng cảm thấy bàn tay anh đang vùi sâu vào tóc mình khi tay còn lại lang thang dọc theo sống lưng nàng trước khi dừng lại ở những đường cong bên hông.
Sau đó anh nhẹ lướt tay lên lưng nàng, kéo nàng lại sát mình hơn cho đến khi nàng có thể cảm thấy anh đang cương cứng vì kích thích. Đầu nàng ngả ra sau khi nàng rên rỉ tên anh, môi anh rê một đường xuống cổ nàng, hôn lên thân váy.
Nàng khẽ ré lên khi tay anh trượt từ hông nàng đến mông và bóp mạnh chúng. Âm thanh ấy khiến anh bừng tỉnh, vì đột nhiên anh cứng đờ người, khẽ lắc đầu rồi lùi lại một bước.
"Anh xin lỗi", anh nói, chớp mắt. "Anh không biết chuyện gì đã xảy ra với mình nữa."
Miệng nàng há hốc. "Anh đang xin lỗi ư?" Anh đã hôn nàng cho đến khi nàng không thể đứng vững rồi dừng lại và nói xin lỗi ư?
"Điều đó rất kỳ lạ", anh nói với chính mình nhiều hơn là với nàng.
"Em nghĩ điều đó chẳng có gì kỳ lạ", nàng thì thầm.
"Anh phải hôn em."
"Chỉ thế thôi sao?", nàng thốt lên.
Anh cười chậm rãi. "Đúng, ban đầu là thế, đúng, nhưng giờ thì..."
"Giờ thì sao?", nàng yêu cầu.
"Em là một cô nàng thiếu kiên nhẫn."
Nàng giậm chân. "Blake, nếu anh không..."
"Nếu anh không làm sao?", anh hỏi với nụ cười cực kỳ tinh quái.
"Đừng để em phải nói ra", nàng lẩm bẩm, má khẽ ửng hồng.
"Anh nghĩ chúng ta sẽ để dành điều đó cho tuần tới", anh thì thầm. "Sau cùng thì em vẫn là cô nàng thật ngây thơ. Nhưng giờ thì anh nghĩ tốt hơn là em nên chạy đi."
"Chạy sao?"
Anh gật đầu. "Thật nhanh vào!"
"Tại sao?"
"Em sẽ biết ngay thôi."
Nàng lao về phía cửa. "Nếu như em muốn bị tóm thì sao?"
"Ồ, chắc chắn là em sẽ muốn bị anh tóm rồi", anh trả lời, tiến về phía nàng bằng sự uyển chuyển như con báo rình mồi.
"Vậy tại sao em lại phải chạy?", nàng hỏi, nín thở.
"Như thế sẽ vui hơn."
"Thật sao?"
Anh gật đầu. "Tin anh đi!"
"Hừmmm. Anh sẽ phải hối tiếc vì nói thế." Nhưng ngay cả khi nói điều đó, nàng đã sớm ra đến ngoài hành lang, đi giật lùi trở lại những bậc cầu thang với tốc độ đáng kể.
Anh liếm môi.
"Ồ. Vậy thì tốt hơn là... anh nên..."
Anh bắt đầu di chuyển nhanh hơn.
"Ôi, Chúa ơi!" Nàng bắt đầu chạy nước rút, cười khanh khách suốt đường lên cầu thang.
Blake tóm được nàng khi chân nàng chạm đến tầng trên, vác nàng lên vai và mang nàng đi, mặc kệ những lời phản kháng và tất cả để tiến vào phòng ngủ của họ.
Sau đó, anh đá cánh cửa đóng lại và bắt tay vào việc chỉ cho nàng thấy tại sao bị bắt đôi khi còn vui hơn cả săn đuổi.