Săn Lùng Quý Cô Thừa Kế
Chương 23 :
Ngày đăng: 15:42 19/04/20
San-guine (Tính từ): Hy vọng hoặc tự tin về mộ số vấn đề cụ thể.
San-uin-ar-y (Tính từ): Có sự đổ máu; đặc trưng bởi việc chém giết.
Sau đêm đó, tôi sẽ không bao giờ nhầm lẫn giữa từ "sanguine" và "sanguinary" nữa.
Trích nhật ký cá nhân của Caroline Ravenscroft
Caroline liếc nhìn chân trời, nhưng nàng không thể nhìn thấy điều gì trong đám mây đen của đêm hôm đó. Điều này chẳng hề khiến nàng kinh ngạc. Blake và James sẽ không bao giờ ngu ngốc đến độ sử dụng một chiếc đèn lồng. Họ có thể đã nấp sau một tảng đá hoặc bụi cây nào đó, tận dụng ánh trăng lờ mờ để theo dõi các hoạt động dưới bờ biển này.
"Tôi chẳng thấy gì cả", nàng nói với Oliver. "Hẳn là ông có nhầm lẫn gì rồi."
Gã chậm rãi quay đầu đối diện với nàng. "Mày thực sự nghĩ rằng tao là một thằng đần sao?"
Nàng chối bay. "Không, không phải một thằng đần. Rất nhiều thứ khác, nhưng không phải là đần."
"Chồng mày", gã nói, chỉ về phía trước, "Đang nấp giữa những tán cây kia".
"Có lẽ chúng ta nên báo cho anh ấy biết về sự có mặt của chúng ta chăng?", nàng hỏi đầy hy vọng.
"Ồ, sẽ báo ngay thôi. Đừng có sợ", gã dừng xe và đẩy nàng xuống đất. Caroline va mạnh sườn xuống đất, ho sù sụ vì hít phải bụi và cỏ. Nàng nhìn lên đúng lúc trông thấy gã giám hộ đang chĩa súng vào mình.
"Oliver..."
Gã chĩa súng vào đầu nàng.
Nàng nín thinh.
Gã hất đầu sang bên phải. "Đi đi!"
"Nhưng đó là vách đá."
"Có một con đường nhỏ. Men theo nó."
Caroline nhìn xuống. Một con đường mòn hẹp được khắc vào sườn đồi dốc. Nó uốn lượn xuống bãi biển, và chẳng mất nhiều hơn một cơn gió để những viên sỏi lăn xuống dốc. Con đường trông không an toàn chút nào, nhưng dù sao cũng hấp dẫn hơn viên đạn bay ra từ họng súng của Oliver nhiều. Nàng quyết định làm theo mệnh lệnh của gã.
"Tôi cần ông cởi trói trước đã", nàng nói. "Để giữ thăng bằng."
Gã cau mày, sau đó ưng thuận. Miệng lẩm bẩm, "Mày chưa đủ tốt để làm tử thần của tao".
Nàng bắt đầu thở phào nhẹ nhõm.
"Chưa đâu."
Dạ dày nàng lại quặn lên.
Cuối cùng gã cũng hoàn thành việc cởi trói cho nàng và đẩy nàng về phía con dốc, lẩm bẩm rõ to, "Trên thực tế, mày sẽ hữu dụng nhất khi là một góa phụ".
Lần này, dạ dày nàng thực sự nhộn nhạo, nhưng nàng nuốt xuống, ho sặc sụa với vị chua trong miệng. Trái tim nàng đập loạn nhịp, nàng có thể cảm thấy điều gì đó còn vượt cả nỗi kinh hoàng, nhưng nàng phải tiếp tục mạnh mẽ vì Blake. Nàng bước lên con đường nhỏ và bắt đầu đi xuống.
"Đừng có giở trò", gã nói. "Mày sẽ thật khôn ngoan nếu nhớ rằng súng của tao đang chĩa thẳng vào gáy mày."
"Tôi sẽ không quên chuyện đó đâu", nàng nói toẹt ra, mũi chân rón rén trên những viên đá lung lay. Chết tiệt, con đường này quá nguy hiểm vào ban đêm. Nàng có thể leo lên một con đường tương tự vào ban ngày, nhưng ánh mặt trời luôn luôn là một trợ thủ đắc lực.
Gã gí nòng súng vào lưng nàng. "Nhanh nữa lên!"
Nàng vung tay điên cuồng để giữ thăng bằng. Khi đã hài lòng rằng mình sẽ không phải đối mặt với cái chết, nàng ngắt lời gã, "Tôi sẽ không để ông làm một xác chết tử tế với cái cổ gãy đâu. Và tin tôi đi, nếu chuẩn bị ngã thì điều đầu tiên tôi làm sẽ là tóm lấy chân ông".
Và câu nói đó đã khiến gã câm miệng lại, gã cũng chẳng làm phiền nàng thêm một lần nào nữa cho đến khi họ an toàn đứng trên bãi biển.
"Tôi sẽ giết cô ấy", Blake thấp giọng gầm gừ.
"Xin lỗi, nhưng cậu sẽ phải cứu cô ấy trước đã", James nhắc anh. "Và có thể cậu cũng muốn tiết kiệm mấy viên đạn dành cho Prewitt."
Blake bắn cho anh ta một nhìn hết sức bực bội. "Tôi sẽ trói chặt cô ấy vào thành giường."
"Cậu từng thử rồi."
Blake quay đi. "Làm sao cậu có thể đứng đây mà nói đùa được chứ?", anh hỏi. "Gã đang giữ vợ tôi. Vợ tôi đấy!"
"Và nói tôi nghe xem điều gì sẽ được xếp vào hạng mục về những cách thức và phương pháp trừng trị cô ấy đây? Làm sao nó lại có nghĩa là cứu được cô ấy cơ chứ?"
"Tôi đã bảo cô ấy ở lại", Blake càu nhàu. "Cô ấy cũng thề là sẽ không rời khỏi trang viên Seacrest."
"Có thể cô ấy nghe cậu, cũng có thể không. Nhưng dù là kiểu gì thì cũng chẳng mang đến sự khác biệt nào ở thời điểm này."
Blake quay sang bạn mình, vẻ mặt đan xen một cách kỳ lạ nỗi sợ hãi và sự ân hận. "Chúng ta phải cứu cô ấy. Tôi không quan tâm liệu chúng ta có để tuột mất Prewitt hay không. Hay liệu cả cái kế hoạch chết tiệt này có bị phá hủy hay không. Chúng ta..."
James đặt tay mình lên cánh tay Blake. "Tôi biết."
Blake ra hiệu cho hai trợ thủ từ Bộ Chiến tranh tụ tập lại và nhanh chóng giải thích tình hình cho họ. Họ không có nhiều thời gian để lên kế hoạch. Oliver đã ép Caroline đi xuống bãi biển. Nhưng từ lâu, Blake biết rằng sẽ chẳng có sự thay thế nào hơn một cuộc đối thoại hiệu quả, và họ hội ý một lúc để thống nhất chiến lược.
Thật không may, đó lại là thời điểm mà người của Oliver đã quyết định để tấn công.
Có lần trên bãi biển, Caroline nhận ra rằng nước ở các con kênh không yên ả như nàng nghĩ và gió không phải là yếu tố tạo ra những con sóng nơi đây. Một chiếc thuyền nhỏ mà nàng nhận ra khi Oliver neo chúng lại gần bờ và cát bị xáo động đã sớm chứng minh rằng họ không chỉ có một mình.
"Mày đã ở chỗ quái quỷ nào thế?"
Caroline quay đầu và chớp mắt đầy kinh ngạc. Giọng nói vang lên như thể thuộc về một người cao lớn và vạm vỡ, nhưng kẻ bước vào vùng sáng của ánh trăng lại mảnh khảnh và lịch sự một cách đáng lo ngại.
Oliver hất đầu về phía chiếc thuyền và bắt đầu lội xuống nước, kéo theo Caroline xuống cùng. "Tao đã không tránh được việc bị cản trở."
Gã đàn ông kia thô lỗ quan sát Caroline. "Cô ta quyến rũ đấy, nhưng cũng không phải là không tránh được."
"Không quá quyến rũ", Oliver chế giễu, "Nhưng lại có thể kết hôn với một đặc vụ của Bộ Chiến tranh".
Caroline thở hổn hển và khuỵu gối.
Oliver buông một tiếng cười chiến thắng. "Chỉ là lý thuyết thôi, Caroline thân mến của ta, và mày vừa mới khẳng định nó."
Nàng loạng choạng đứng dậy, không ngừng tự chửi rủa bản thân mình. Làm sao nàng lại ngu ngốc đến thế? Nàng biết tốt hơn là không lên để lộ phản ứng. Nhưng Oliver đã khiến nàng kinh ngạc.
"Mày là gã ngốc sao?", gã đàn ông kia rít lên. "Bọn Pháp đã trả cho lô hàng này đủ nhiều để chúng ta sống yên ổn. Nếu mày làm tổn hại đến cơ hội..."
"Lô hàng ư?", Caroline hỏi. Nàng đã nghĩ rằng Oliver sẽ mang theo những thông điệp và kiện hàng bí mật. Nhưng từ "lô hàng" dường như lại ám chỉ tới thứ gì đó lớn hơn. Có lẽ họ buôn lậu đạn dược chăng? Hoặc là vũ khí? Trông chiếc thuyền không đủ to để mang thứ gì đó quá lớn.
Những gã đàn ông không để mắt đến nàng. "Vợ của một đặc vụ sao", kẻ lạ mặt lẩm bẩm. "Chết tiệt, mày đúng là đồ ngu. Điều cuối cùng mà chúng ta cần là sự chú ý của Bộ Chiến tranh."
"Chúng ta đã bị chú ý", Oliver đáp trả, kéo theo Caroline xuống nước. "Blake Ravenscroft và Hầu tước Riverdale đang xuống dốc. Chúng đã theo dõi bọn mày cả đêm rồi. Và nếu không có tao..."
"Nếu không có mày", gã kia ngắt lời, giật mạnh Caroline lại, "Chúng tao sẽ không bao giờ bị phát hiện. Ravenscroft và Riverdale chắc chắn là không hay biết gì về sự phân công của tao".
"Ông biết chồng tôi ư?", Caroline hỏi, ngạc nhiên đến độ quên cả phản đối.
"Tôi biết hắn ta", hắn đáp lời. "Và trước ngày mai, cả nước Pháp cũng sẽ biết".
"Chúa ơi", nàng thì thầm, Oliver hẳn đã lén lấy được danh sách của những đặc vụ. Những đặc vụ hẳn sẽ trở thành mục tiêu cho những cuộc mưu sát. Những đặc vụ như Blake và James.
Nhưng vẻ mặt James lúc này lại rạng rỡ. "Không, không, Ravenscroft, đừng la mắng cậu ta. Cậu ta đến đúng lúc lắm."
Chartwell trông đầy ngờ vực. "Đúng lúc cho cái gì?"
"Chà, để canh giữ quý cô De Leon đây. Chúng tôi sẽ cho thuyền để đón cả hai người vào sáng mai. Và trong lúc ở đây cậu có thể kéo hai thi thể kia ra khỏi nước được chứ?"
Chartwell chỉ gật đầu, biết thừa rằng mình chẳng có lựa chọn nào khác.
Blake nhìn lên đồi. "Khỉ thật, tôi mệt chết đi được!"
"Chúng ta không cần phải trèo lên bằng đường đó", Caroline nói, chỉ về phía tây. "Nếu các anh không ngại đi bộ khoảng nửa dặm xuống bãi biển thì ở phía kia, vách đá sẽ sớm biến mất và đường đi thì tương đối bằng phẳng."
"Tôi sẽ chọn đường mòn", James nói.
"Anh chắc chứ?", nàng cau mày hỏi. "Anh trông mệt mỏi chết đi được."
"Ai đó sẽ phải mang ngựa đến. Hai người đi trước đi. Tôi sẽ gặp lại cậu trên đường." Rồi trước khi một trong hai người nhà Ravenscroft có thể tranh luận, James đã rời gót và làm xáo trộn những viên sỏi trên đường.
Blake mỉm cười, kéo mạnh tay Caroline. "Riverdale quả là một người thông minh."
"Ồ, thật sao?" Nàng bước theo sau anh, bỏ lại Chartwell một mình canh giữ tù nhân.
"Và điều gì đã khiến anh nhận thấy điều đó vào thời điểm này?"
"Anh có cảm giác rằng cậu ta sẽ có chút không thoải mái nếu đi cùng chúng ta."
"Ồ? Tại sao?"
Blake dành cho nàng vẻ mặt nghiêm túc nhất từ trước đến giờ. "Chà, như em thấy đấy, có một vài khía cạnh của hôn nhân cần sự riêng tư."
"Em hiểu rồi", nàng cũng nghiêm túc đáp lời.
"Anh có thể phải hôn em một hoặc hai lần trên đường về."
"Chỉ hai thôi sao?"
"Cũng có thể là ba."
Nàng vờ suy nghĩ về điều đó. "Em không nghĩ ba lần là đủ."
"Bốn thì sao?"
Nàng cười lớn, lắc đầu và chạy xuống bãi biển.
"Năm?", anh đề nghị, sải những bước dài đuổi theo nàng.
"Sáu. Anh có thể hứa là sáu, và sẽ cố thành bảy..."
"Tám!", nàng hét lên. "Nhưng chỉ khi anh có thể tóm được em."
Anh bắt đầu chạy và tóm được nàng khi cả hai ngã xuống đất. "Tóm được em rồi!"
Nàng nuốt xuống, khóe mắt chan chứa cảm xúc và nước mắt. "Vâng, anh tóm được em rồi. Thực sự là nó khá vui."
Blake chạm lên má nàng, mỉm cười với nàng bằng tất cả tình yêu trên thế giới. "Cái gì vui?"
"Oliver đã lên kế hoạch để tóm được một nữ thừa kế, còn anh thì lên kế hoạch để tóm được một gián điệp. Và cuối cùng thì...", nàng nhỏ giọng dần, nghẹn ngào vì xúc động.
"Cuối cùng thì?"
"Cuối cùng thì em lại tóm được anh."
Anh hôn nàng dịu dàng. "Chắc chắn là em đã tóm được anh, tình yêu của anh. Chắc chắn là thế."
Một Số Đoạn Trích Từ Nhật Ký Cá Nhân Của Caroline Ravenscroft
Tháng 7 năm 1815
Non-par-eil (Danh từ): Một người hoặc một vật không bình đẳng, thứ gì đó độc nhất.
Tôi đã kết hôn được một năm và luôn nghĩ rằng chồng mình là người duy nhất dành cho mình.
Tháng 11 năm 1815
E-da-cious (Tính từ): Ưu tiên ăn uống, tham lam.
Lúc này đây, tôi cảm thấy khá đói khi đang mang trong mình một đứa trẻ, nhưng vẫn không đói như những ngày bị mắc kẹt trong phòng tắm của Blake.
Tháng 11 năm 1816
Trea-tise (Danh từ): Một cuốn sách nghiên cứu về một số vấn đề cụ thể.
Blake tìm thấy rất nhiều điểm đáng tự hào về con trai chúng tôi. Tôi đoán rằng ngày nào đó, một cuốn sách về chủ đề trí tuệ và sự quyến rũ của David sẽ ra đời.
Tháng 1 năm 1818
Col-la-tion (Danh từ): Bữa ăn hoặc bữa tiệc nhẹ.
Lần sinh nở này không giống lần trước; đó là một ngày may mắn khi tôi thậm chí đã thành công trong việc ăn hết một bữa ăn nhẹ nguội ngắt.
Tháng 8 năm 1824
Cur-sive (Tính từ): Thuộc về viết; viết nhanh tay để thu được nhiều ký tự mà không cần phải nhấc bút, và kết quả là những góc nối tiếp đều tròn trịa, không được tách ra riêng biệt, nghiêng ngả.
Hôm nay, tôi đã thử hướng dẫn Trent về nghệ thuật viết nhanh, nhưng Blake đã can thiệp và tuyên bố (theo quan điểm của tôi thì là khá xấc xược) rằng chữ viết tay của tôi cứ như gà bới.
Tháng 6 năm 1826
Pro-e-ny (Danh từ): Tổ tiên, gia đình, con cái.
Những đứa con của chúng tôi khăng khăng rằng những chiếc lỗ nằm rải rác trên bức tường quanh tấm bia phi tiêu của Blake là dấu tích của một con chim rừng, bằng cách nào đó bị mắc kẹt trong ngôi nhà, nhưng tôi thấy giải thích này thật bất hợp lý.
Tháng 2 năm 1827
Eu-pho-ni-ous (Tính từ): Làm hài lòng cái tai.
Chúng tôi đặt tên con bé là Cassandra để tưởng nhớ mẹ tôi, nhưng cũng đồng ý với nhau rằng đó là cái tên êm tai nhất dành cho con bé.
Tháng 6 năm 1827
Be-a-ti-fic (Tính từ): Hạnh phúc tuyệt đối.
Có thể tôi là một người phụ nữ ngu ngốc và đa cảm, nhưng đôi khi, tôi ngừng lại để nhìn xung quanh mình và cảm thấy thật quý giá biết bao khi ở đây có Blake, David, Trent, Cassandra; và tôi đã vui đến mức cứ cười mãi không thôi trong nhiều ngày liền.
Tôi nghĩ... tôi biết! Cuộc sống... thật tuyệt, rất, rất tuyệt!