Săn Tim Nàng

Chương 92 :

Ngày đăng: 01:14 20/04/20


“A Hoành có cách sao?” Sài Chiêu vươn tay về phía Nhạc Hoành, “Đến bên cạnh bản vương rồi nói.”



Nhạc Hoành đi lướt qua người Ân Sùng Quyết,  tay vừa vươn ra đặt lên tay Sài Chiêu đã bị y kéo sát vào người.



Vẻ mặt Lý Trọng Nguyên và Ngô Hữu đầy nghi ngờ nhìn xem, không biết Nhạc Hoành có thể nghĩ ra cách gì hay.



Nhạc Hoành nhìn chăm chú vào bản đồ Gia Nghiệp Quan trước mặt, nghiêng mặt nhìn Sài Chiêu nói: “Mấy ngày nữa hẳn là Vân Đô sẽ có tuyết đầu mùa.”



Sài Chiêu gật đầu nói: “Mặc dù ở đây đang là mùa thu, nhưng Vân Đô ở phía Bắc chắc đã có tuyết sớm rồi… Sao tự nhiên A Hoành lại hỏi chuyện này?” Mới hỏi ra Sài Chiêu đã tự hiểu ngay, nói: “Ý của A Hoành có phải là… Lương quốc cũng sẽ bắt đầu sang đông?”



“Bắt đầu mùa đông...” Ân Sùng Quyết lẩm bẩm nói, “Thì ra là vậy.”



Lý Trọng Nguyên nhíu mày, nhìn vẻ mặt thản nhiên như không của Nhạc Hoành đang ngồi cạnh Sài Chiêu, trong lòng cũng âm thầm tán thưởng trí tuệ siêu phàm của nàng.



“Ý của A Hoành rất hay.” Sài Chiêu có chút đăm chiêu nói: “Gia Nghiệp Quan sẽ bắt đầu mùa đông, đông hàn vừa đến, dân chúng ngày ngày đứng lặng ở vùng hoang vu ngoài thành, tự nhiên sẽ không chịu được giá lạnh, đến lúc đó, Không cần chúng ta làm cái gì, lòng dân tất loạn, Gia Nghiệp Quan không đánh mà bại.”



“Dân chúng vốn bị ép trấn giữ thành, trời giá rét màn trời chiếu đất sao mà chịu nổi? Cho dù không bị tên đao của Sài gia quân ta giết chết thì cũng bị lạnh giá mà mệt chết… Chủ thượng của chính mình đã tán tận lương tâm như vậy, sẽ đầu hàng theo Sài gia quân ta…” Ân Sùng Quyết dùng sức vỗ tay hoan nghênh cao giọng nói: “Kế này của A Hoành quả là diệu kế.”



Lý Trọng Nguyên bấm đốt ngón tay nói: “Mười ngày nữa sẽ đến tiết Tiểu Hàn, mong là trời thương xót, mùa đông đến sớm, chứ chúng ta cũng không đợi được lâu nữa… Trọng Nguyên cũng thấy vương phi nói rất hay.”



“Mọi người đều thấy kế sách của A Hoành rất hay.” Sài Chiêu yêu thương vuốt ve búi tóc Nhạc Hoành, “Bản vương cũng thấy hay. Chúng ta bàn bạc cả ngày cũng không thông được, sao A Hoành lại nghĩ được chuyện này?”



Nhạc Hoành giận dữ nói: “Ta ở bên ngoài thư phòng đã đợi nửa canh giờ, nghe mấy người bàn bạc rồi tranh chấp cũng không dám đi vào quấy rầy. Gió thu thổi liên hồi, lạnh đến mức cả người đều run bần bật, cho nên… nghĩ ra thôi.”



Sài Chiêu cười ha ha, ôm chầm lấy Nhạc Hoành, cũng không bận tâm còn có người ở đó, dán sát vào cái trán hơi lạnh của nàng thấp giọng nói: “Vậy bản vương ôm nàng, nàng còn lạnh không?”




“Biết rồi…” Sài Chiêu vội vàng cởi bỏ cẩm y của nàng, đợi đến khi xong liền áp sát vào người nàng, khẽ cắn vành tai mềm mại hô ra tiếng, “A Hoành.. A Hoành…”



Sài Chiêu từ từ tiến vào, cơn động tình khiến cả hai thoả mãn hô lên. Sài Chiêu cố gắng kiềm chế dục vọng, vào ra rất ôn nhu, động tác nhìn như kịch liệt nhưng mỗi lần vào sâu đều khiến cho người trong lòng vô cùng thoả mãn, rồi lại không chút thương tổn đến nàng và đứa nhỏ.



Bởi vì mang thai cho nên thân thể Nhạc Hoành ngày càng mẫn cảm, so với dự đoán của Sài Chiêu nàng đạt tới cao trào nhanh hơn, tay ngọc nắm chặt lấy đệm chăn đã sớm ẩm ướt. Sài Chiêu hôn bờ vai mềm mại của nàng, có thể làm cho nàng thoả mãn nhưng chính mình càng khó mà thoả mãn được. Sài Chiêu gục mặt lên cánh tay nàng, tiếng thở dốc càng lúc càng nặng..



Nhạc Hoành đã đạt đến cao trào cho nên đầu óc càng thêm mê huyễn, nàng nghĩ muốn khẩn cầu trượng phu dùng lực nhiều hơn, nhưng nàng không dám. Đôi vợ chồng này đang làm chuyện đẹp nhất trên thế gian, thế nhưng thân thể lại vẫn hồn nhiên như trước, hồn nhiên đến mức chỉ có bọn họ mới có thể dựa sát vào nhau, mãi chẳng chia lìa.



Sài Chiêu gầm nhẹ, thân dưới Nhạc Hoành nóng lên, tình triều cuồn cuộn dâng trào, lại một lần nữa dâng lên khoái cảm, bàn tay xiết chặt nệm giường không thể buông ra.



Sài Chiêu gục lên lưng ong bóng loáng của Nhạc Hoành nghỉ ngơi, xong xoay người muốn xuống giường. Nhạc Hoành đã túm lấy bàn tay ướt sũng của y, “Ôm ta nữa đi.”



Sài Chiêu dừng động tác, vuốt sợi tóc ướt nhẹp phiêu tán trên mặt nàng cho gọn lại, nhìn thẳng vào con ngươi lấp lánh, lau mồ hôi trên trán cho nàng, thấp giọng dịu dàng nói: “Chờ ta.”



Nhạc Hoành nghiêng mặt nhìn Sài Chiêu xuống giường, thấy y khoác tẩm y lên người, thân thể tráng kiện tựa như tuyết tùng ngạo nghễ, tóc dài phiêu tán nhưng không mất đi vẻ oai hùng. Đi mấy bước lại quay đầu nhìn Nhạc Hoành, thấy bộ dáng nàng ngây ngốc nhìn theo mình, Sài Chiêu buồn cười nói: “A Hoành lại ngây người nhìn ta làm gì chứ?”



Thấy Nhạc Hoành không đáp lại mình, Sài Chiêu nhặt khăn lụa trên bàn trang điểm lên, bỏ vào chậu nước đã chuẩn bị từ sớm giặt kỹ, không quản người toàn mồ hôi chạy tới bên cạnh Nhạc Hoành.



Khan lụa ấm áp lau qua từng tấc da thịt Nhạc Hoành, toàn thân đầy mồ hôi giờ sạch sẽ sảng khoái. Sài Chiêu bỏ khăn xuống, hai tay vuốt gọn tóc nàng, đem đầu nàng ghé vào vai mình, yêu thương nói: “Có phải hôm nay ta có chút quá đà không? Đợi con sinh ra xong sẽ không làm nàng mệt nữa.



Nhạc Hoành thấy mồ hôi y vẫn tí tách chảy từ thái dương xuống, nghe lời y vừa nói không khỏi cười khẽ, Sài Chiêu ban đầu là sửng sốt, sau lập tức hiểu ra, kéo đầu Nhạc Hoành lại nhíu mày nói: “Nàng cười ta?”



Nhạc Hoành nhịn không được cười lớn, Sài Chiêu lại không ngăn được nàng, thấy bộ dáng vui vẻ của nàng trong lòng cũng thoải mái. Trong phòng, dưới ánh nến, bóng dáng hai người hoà làm một.