Săn Tim Nàng

Chương 91 :

Ngày đăng: 01:14 20/04/20


Nhất thời Ngô Hữu không hiểu được ý trong lời Nhạc Hoành, dừng một lúc ấp úng nói: “Thẩm cô nương vất vả theo chúng ta, ở Ung Thành cũng đã không ít thời gian, chăm sóc vương phi cũng coi như là tận tâm hết sức. Chẳng qua Ngô Hữu cũng chiếu cố cô ấy hơn một chút… ý của vương phi… Ngô Hữu chưa hiểu được.”



“Lương Quốc chưa diệt, chúng ta làm gì vẫn nên cẩn thận thì hơn.” Nhạc Hoành từ từ bước đi, quay lưng với Ngô Hữu nói: “Vương gia sắp làm cha, sợ rằng sau này ở đây sẽ có chút ồn ào bận rộn. Ngô tướng quân là người cũ của Sài vương phủ, lại được vương gia coi trọng, vương gia và ta còn có nhiều việc phải nhờ vào ngươi và phò mã gia, mọi chuyện nên cẩn thận sẽ không thừa.”



Ngô Hữu giật mình đứng thẳng người, vội không ngừng nói: “Ngô Hữu luôn tập trung tinh thần, tuyệt không có chút nào lơ là, vương gia và vương phi cứ yên tâm.”



Nhạc Hoành quay đầu cười khẽ, nắm tay quơ quơ với Ngô Hữu nói: “Chúng ta còn phải cùng nhau chiến thắng quay trở về nữa.”



Nhạc Hoành chỉ nói ít ỏi mấy câu, Ngô Hữu nghe được cũng cảm thấy thoải mái, nhưng nghĩ kỹ lại giống như là lời cảnh báo. Ngô hữu quay đầu lại nhìn hướng hậu viện, Thẩm Khấp Nguyệt vừa mới bận rộn ở đây đã sớm biến mất không thấy.



Trong nhà



Danh y do Ân Sùng Quyết mời đến cho Nhạc Hoành đang xem mạch cho nàng, tay thỉnh thoảng vuốt râu gật đầu mỉm cười, rồi lại ra vẻ bí mật chậm chạp không nói. Sài Chiêu vẫn ngồi im lặng theo dõi bên cạnh cũng có chút khó mà kiềm chế nổi, mấy lần định lên tiếng nhưng lại không dám phá ngang.



Ân Sùng Quyết nhìn thấy liền khẽ nói: “Đại phu, thai nhi của A Hoành thế nào rồi? Những đại phu trước đây đều nói rất tốt.”



“Vương phi vốn an dưỡng tốt, cho nên tất nhiên thân mình sẽ không có vấn đề gì.” Đại phu cười thản nhiên nói: “Vương gia còn chưa có lên tiếng, thế mà vị tướng quân này lại nôn nóng hơn cả.”



Sài Chiêu phất tay ý bảo Ân Sùng Quyết không phải nói nữa, nắm tay Nhạc Hoành, khách khí nói: “Trong lòng bản vương cũng gấp lắm chứ, chẳng qua Sùng Quyết chỉ thay bản vương nói ra mà thôi, A Hoành và đứa nhỏ đều ổn chứ?”



“Vô cùng tốt.” Đại phu đứng dậy dọn hòm thuốc. “Mạch của vương phi rất mạnh, thai nhi cũng rất ổn. Cũng sắp đến ngày lâm bồn, vương gia cứ an tâm chờ làm cha đi.”



Sài Chiêu cười thoải mái, “Vậy là tốt rồi! Đại phu vất vả rồi, Sùng Quyết, tiễn đại phu ra phủ.”



Ân Sùng Quyết dẫn đại phu đi về hướng cửa phủ, thấy bốn bề vắng lặng, do dự một lát liền hỏi một câu, “Xin hỏi đại phu một câu. Người ta đều nói nữ tử sinh con tựa như dạo quỷ môn quan, vô cùng nguy hiểm. Ngài vừa nói sức khoẻ A Hoành rất tốt, muội ấy nhất định sẽ không sao chứ?”



Đại phu vuốt rât từ từ nói: “Lão phu làm nghề y nhiều năm, trong phạm vi trăm dặm danh tiếng cũng được Ân tướng quân biết đến. Dựa vào mạch tượng vừa mới xem, vương phi rất tốt. Ân tướng quân trung thành và tận tâm, ra công tốn sức vì Kỳ vương gia, chả trách được vương gia coi trọng như vậy.”



Ân Sùng Quyết không có nói tiếp, như là tự giễu cười cười, giơ tay mời nói: “Đại phu mời đi bên này.”




“Ngươi!” Ngô hữu nhất thời đứng người, nghĩ muốn phản lại mấy câu lại nói không lên lời, chỉ có thể nhìn về phía Lý Trọng Nguyên cầu cứu.



Lý Trọng Nguyên không dám nói nữa, cúi đầu tránh ánh mắt Ngô Hữu.



“Sùng Quyết nghĩ gì, nói ra ta nghe xem sao.” Sài Chiêu dời mắt khỏi sa đồ, nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Ân Sùng Quyết nói.



Ân Sùng Quyết nở nụ cười tự tin, nhìn vẻ mặt bối rối của Lý Trọng Nguyên và Ngô Hữu nói: “Mật thám!”



“Mật thám!?” Sài Chiêu thì thào, bốc một nắm cát lại xoè tay ra, “Ý của ngươi là... Phái mật thám lẫn vào Gia Nghiệp Quan, gây nhiễu loạn lòng dân, cũng lựa thời cơ dụ dỗ tướng sĩ Lương Quốc, đầu hàng Sài gia quân ta?”



“Đúng vậy.” Ân Sùng Quyết gật đầu nói, “Nếu không thể đánh từ ngoài vào, vậy chúng ta gây tan rã nội bộ, vương gia thấy thế nào?”



“Nực cười.” Ngô Hữu khinh thường nói.



“Kế của ta nực cười.” Ân Sùng Quyết tức giận lườm Ngô Hữu, “Vậy ta rất muốn nghe xem Ngô tướng quân có kế gì tốt không.”



“Ngô Hữu ta là kẻ lỗ mãng, nên không biết được mấy trò bàng môn tà đạo của ngươi.” Ngô Hữu cười lạnh nói, “Nếu không thể tấn công, ta thấy đã hết cách. Chính là cái cách ngươi mới nói, căn bản không thể thực hiện được. Gia Nghiệm Quan thành cao tường dày, phòng thủ kiên cố, ngay cả chim tước cũng không lọt vào nổi, sao có thể đưa mật thám vào? Ta biết người Ân Gia Bảo các ngươi có thuật thông thiên, nhưng tuyệt đối không thể lọt vào Gia Nghiệp Quan đang ứng chiến được. Lòng người mấy ngày mà có thể tan rã, Sài gia quân ta sợ là không chờ được.”



Vẻ mặt Ân Sùng Quyết khinh thường, đang định đáp trả lại Ngô Hữu, cửa thư phòng đã đẩy ra, Nhạc Hoành ghé nửa người nhìn vào trong.



“Vương phi đến…” Ngô Hữu vội vàng dừng tức giận cung kính nói.



“A Hoành.”



Nhạc Hoành dựa vào cửa phòng cười khẽ, liếc mắt nhìn vẻ mặt đăm chiêu của Sài Chiêu, không nhanh không chậm nói: “Vừa nãy ở bên ngoài A Hoành cũng nghe qua và cảm thấy, kỳ thật… còn có một cách…”



Chia sẻ: Có liên quan